Ngô Tiểu Anh ưu thương nhìn bóng dáng Trần Ni rời đi, cuối cùng không vui vẻ nổi.
"Cô ấy..."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy."
Lục Thanh Nghiên không biết nên an ủi Ngô Tiểu Anh thế nào.
Ngô Tiểu Anh cúi đầu, có chút uể oải.
"Tối mai tôi tới tìm cô, chúng ta cùng nhau... Xem ra không cần tôi."
Ngô Tiểu Anh ra hiệu với Lục Thanh Nghiên, chỉ về phía cửa nhà.
Lục Thanh Nghiên nâng mắt nhìn, bóng dáng cao lớn an tĩnh đợi ở trên sườn núi, cả người ở trong một vùng hoa tú cầu.
"Tôi trở về đây, không quấy rầy hai người nữa."
Ngô Tiểu Anh vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, nhanh chóng rời đi.
Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, gương mặt tươi cười xán lạn nhìn bóng dáng kia.
Chu Cảnh Diên đứng ở chỗ cao, gương mặt dịu dàng bước chân dài đi về phía Lục Thanh Nghiên.
"Sao trở về muộn như vậy?"
Đứng trước mặt cô, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng hỏi cô.
"Bảo Nhi xảy ra chuyện, cho nên chậm trễ một lát, anh tới lâu rồi sao?"
"Không lâu."
Chu Cảnh Diên thực sự tới đã được một lúc.
"Vào nhà rồi nói, nơi này quá nóng."
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía mặt anh.
Nhìn thấy trên trán anh phủ kín mồ hôi tỉnh mịn, thì đoán anh đã đợi cô được một lát.
"Cho em."
Đi vào sân, Chu Cảnh Diên giơ tay phải lên, đưa túi giấy trong tay cho Lục Thanh Nghiên.
"Đây là gì thế?"
Lục Thanh Nghiên nhận lấy mở ra, bên trong túi giấy là mấy loại điểm tâm. "Là điểm tâm ư?"
Lục Thanh Nghiên cầm lấy một miếng, giơ tới trước mặt Chu Cảnh Diên: "Đây là gì thế?"
"Đây là bánh nếp, em nếm thử xem ăn ngon không."
Chu Cảnh Diên cười giải thích.
Lục Thanh Nghiên gật đầu, ăn bánh nếp trong tay, rất mềm rất ngọt.
Đồ anh mang tới cho dù không hợp khẩu vị của cô, cô cũng sẽ thích.
"Ăn ngon, em rất thích."
Chu Cảnh Diên giơ tay chạm thái dương của Lục Thanh Nghiên.
"Anh biết không so được với đồ ăn của em, nhưng mà anh muốn em nếm thử đồ ăn ở niên đại này."
"Em biết, ăn rất ngon."
Lục Thanh Nghiên nở nụ cười với anh, tươi cười đẹp đến mức khiến Chu Cảnh Diên khó mà rời mắt.
Anh không nhịn được cúi đầu hôn lấy cô, nhấm nháp một lát: "Rất ngọt!"
Tức giận trừng anh một cái, Lục Thanh Nghiên nhét bánh nếp còn dư lại trong tay vào miệng anh.
"Đây là chìa khóa dự phòng nhà em, sau này anh đừng đợi ở bên ngoài."
Lấy mấy chìa khóa trong không gian ra đưa cho Chu Cảnh Diên, cô đau lòng để anh đợi ở bên ngoài.
Chu Cảnh Diên không từ chối, nhận lấy chìa khóa cho vào trong túi.
"Nghe nói tối mai có phim điện ảnh, chúng ta đi xem đi."
Lục Thanh Nghiên không biết phim điện ảnh thời nay chiếu thế nào, chỉ mơ hồ biết là chiếu phim ở ngoài trời.
Cô còn chưa từng thấy được, nên rất muốn đi xem.
"Được, anh tới tìm em!"
Chu Cảnh Diên gật đầu.
Anh không thích náo nhiệt, nhưng cô thích, đương nhiên là anh muốn đi cùng cô.
Chạng vạng ngày hôm sau, đại đội Thịnh Dương náo nhiệt hơn.
Lục Thanh Nghiên ở trong không gian thu hoạch lương thực trái cây, lai lấv đồ ăn ra chn Bển Bển nhảy nhát †una tăng, Thu dọn xong mọi thứ, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị ra cửa.
Bóng dáng cao lớn đợi ở dưới triển núi, Lục Thanh Nghiên cầm lấy đèn pin soi qua.
Chu Cảnh Diên híp mắt, giơ tay chắn ánh đèn Lục Thanh Nghiên cố ý chiếu tới.
Cô cười nghịch ngợm, đi về phía anh.
"Sao anh không tiến vào, không phải đưa chìa khóa cho anh rồi sao?"
Nhận lấy đèn pin trong tay cô, lúc này Chu Cảnh Diên mới nói: "Anh mới tới thôi."
"Đi thôi, có lẽ sắp bắt đầu, chúng ta không đi sẽ muộn mất."
Lục Thanh Nghiên rất vui vẻ, cô nắm tay Chu Cảnh Diên đi tới chỗ đập lớn.
Dưới màn đêm, ở đập lớn vô cùng náo nhiệt.
Vô số thôn dân vây kín đập lớn, Lục Thanh Nghiên căn bản không chen vào được.
"Làm sao bây giờ, chúng ta thực sự đến muộn rồi."
Bị náo nhiệt cảm nhiễm, Lục Thanh Nghiên còn kiếng chân nhìn phía trước.
Ở phía trước đập lớn có một màn ảnh màu trắng, đối diện màn ảnh còn có người đang điều chỉnh máy chiếu phim.
"Đi theo anh."
Chu Cảnh Diên nắm tay Lục Thanh Nghiên đi về phía đập lớn.
Đi tới dưới một cây đại thụ, Chu Cảnh Diên ra hiệu cho Lục Thanh Nghiên đi lên.
"Xem phim ở trên cây ư?"
Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn anh một cái, Chu Cảnh Diên gật đầu: "Vị trí này rất tốt, không ai có thể chặn tầm nhìn của em."
"Em không thể đi lên."
Cô ngửa đầu nhìn cây trước mặt, cây thấp nhất cũng cao tới hai mét.
Cô chưa từng trèo cây, không biết có thể lên được không.
"Đợi anh."
Chu Cảnh Diên đi đến dưới tàng cây, lưu loát leo lên, cả người ngồi trên cành khô.
Anh eúi người vươn †av về phía Ltuc Thanh Nghiên: "Nắm lấy †av anh "