Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 186

Trần Ni chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, còn hưng phấn đếm tiền.

"Thanh Nghiên, cô đang nhìn gì thế?"

Ngô Tiểu Anh vỗ bả vai Lục Thanh Nghiên, nhìn theo tầm mắt của cô.

Cô ấy chỉ thấy có người giả dạng che kín mít đang đếm tiền, không có chỗ nào kỳ lạ.

Khi Ngô Tiểu Anh muốn rời mắt, thì thấy bên kia xảy ra chuyện.

Trần Ni mới đếm tiền xong, phát hiện người phụ nữ mới mua lương thực của cô ta không rời di.

Trái lại ngồi xổm chỗ cô ta mới ngồi, bắt đầu bán lương thực lần nữa.

Chuyện này không quan trọng, quan trọng là người phụ nữ này bán một tệ hai nửa cân.

"Bà gạt tôi?"

Trần Ni phẫn nộ đến đỏ mắt: "Tôi không bán, tôi trả lại tiền cho bà, bà trả lương thực cho tôi."

Trần Ni chưa từng đi học, nhưng vẫn biết khác biệt giữa một tệ hai và 5 hào.

Người phụ nữ khinh miệt hừ một tiếng: "Tôi đã mua rồi, tiền tôi cũng đưa cho cô, cô quản tôi bán bao nhiêu làm gì."

"Là bà gạt tôi, tôi..."

"Ai bảo cô ngu ngốc như vậy, tới chợ đen không hỏi thăm giá cả, xứng đáng bị lừa."

Người phụ nữ nhìn Trần Ni giống như nhìn kẻ ngốc: "Đừng chắn trước mặt tôi, ảnh hưởng tôi mua bán."

"Tôi không bán."

Trần Ni vốn vui sướng gương mặt đỏ lên, hung dữ trừng người phụ nữ kia, tiến lên muốn cướp lương thực của bà ta.

"Cô muốn làm gì? Người đâu, người này muốn cướp lương thực của tôi!"

Người phụ nữ không chút sợ hãi Trần Ni, nắm lấy miếng vải đen ngụy trang trên mặt Trần Ni, dùng sức kéo xuống.

Gương mặt đen đỏ của Trần Ni lộ ra trước mặt mọi người.

Người phụ nữ ghét bỏ đẩy cô ta ra: "Trông đúng là xấu, còn ngu, Trần Ni bị nhục nhã đâu chịu nổi, lập tức lao về phía người phụ nữ giống như điên rồi.

Cô ta nắm chặt tay người phụ nữ không buông, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.

Người phụ nữ bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, mắng thầm một câu kẻ điên.

Trong mắt Lục Thanh Nghiên hiện lên nghỉ ngờ, ánh mắt nhìn về phía tay vừa đen vừa thô của Trần Ni.

Cô ta đang làm gì thế?

Vì sao đánh nhau lại muốn nắm tay người phụ nữ kia không buông?

"Đầu đang làm gì đấy, dừng tay."

Người của Trương Khánh nhanh chóng chạy tới, tiến lên cảnh cáo hai người.

Người phụ nữ như thay đổi thành một người khác, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Trần Ni còn muốn ăn cắp tuổi thọ của người phụ nữ, bị người của Trương Khánh đẩy sang một bên.

"Không tuân thủ quy củ của chợ đen, cút đi."

Cuối cùng Trần Ni bị người ta đuổi ra khỏi chợ đen.

Cô ta đứng lẻ loi ở đầu hẻm, đôi mắt màu đỏ tươi trừng về phía chợ đen.

"Tiểu Ni."

Ngô Tiểu Anh đi ra khỏi ngõ nhỏ, chẩn chừ muốn đi về phía Trần Ni.

Lục Thanh Nghiên giữ chặt cô ấy, lắc đầu với Ngô Tiểu Anh.

"Lúc này, có lẽ cô ta không muốn nhìn thấy cô."

"Tôi... Sao Tiểu Ni lại thành ra như vậy?"

Ngô Tiểu Anh vẫn thích Trần Ni trước đây hơn.

Tuy ích kỷ một chút, ít nhất sẽ không trở nên cực đoan đáng sợ như hiện giờ.

Trần Ni không biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, bị đám Lục Thanh Nghiên thấy được.

Cô thu hồi ánh mắt lạnh như băng, xoay người rời đi.

"Hình như Trần Ni thay đổi rất nhiều."

Từ Kiều Kiều nhìn bóng dáng Trần Ni rời đi nahi naờ nói. "Đúng là thay đổi nhiều."

Lục Thanh Nghiên lẩm bẩm nói nhỏ, biểu cảm khó hiểu.

Bắt đầu từ hôm qua, cả người Trần Ni giống như xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Rõ ràng vẫn là người kia, nhưng luôn khiến người ta có loại cảm giác kỳ lạ.

Ba người kết bạn ra khỏi ngõ nhỏ.

Mới đi không bao xa, vậy mà thấy mười mấy người hùng hổ lao vào ngõ nhỏ chợ đen.

Không lâu sau, chỉ thấy trong chợ đen có nhiều người chạy ra.

Vẻ mặt mỗi người đều hoảng loạn, nhanh chóng tản đi.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Ngô Tiểu Anh chưa từng thấy tình cảnh này, có chút bị dọa.

Từ Kiều Kiều vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ nói: "May mà chúng ta ra sớm, nếu không bị bắt là chúng ta."

Lục Thanh Nghiên nhíu chặt mày, nghĩ tới Trần Ni.

Vừa rồi Trần Ni đứng ở đầu hẻm, ánh mắt tràn ngập thù hận.

Cô ta rời đi không bao lâu, những người này tới.

Nếu thực sự là cô ta, Trần Ni có lòng trả thù mạnh như vậy, sau này nhất định phải chú ý cô ta nhiều hơn.

"Đi thôi, đi về."

Lục Thanh Nghiên rời mắt, chuẩn bị rời đi.

"Ai ui!"

Đột nhiên có người ngã xuống trước mặt Lục Thanh Nghiên, vươn tay nắm lấy chân cô.

Lục Thanh Nghiên cúi đầu rút chân mình ra, nhưng không rút được.

"Ai ui, mong đồng chí thương xót, có thể làm phiền cô đưa tôi về nhà không?"
Bình Luận (0)
Comment