Người nắm lấy Lục Thanh Nghiên không buông, là một bà cụ thoạt nhìn đầu 60.
Mặc quần áo bằng vải thô, đầu tóc hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn khiến người ta có cảm giác rất đáng thương.
Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, bà già lại bắt đầu kêu ai ui.
Từ Kiều Kiều và Ngô Tiểu Anh ở bên cạnh muốn đỡ bà cụ dậy.
Nhưng bà cụ như dính lên người Lục Thanh Nghiên, không dậy nổi.
Lục Thanh Nghiên cười mỉa.
Xem ra cô bị người ta ăn vạ, hôm nay ra cửa không thuận lợi lắm.
"Đồng chí, mong cô thương xót, trợ giúp bà già như tôi đi."
Bà cụ ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Nghiên, muốn cố gắng chống người dậy, bất đắc dĩ không có sức lực.
Một tay của Lục Thanh Nghiên đặt lên cánh tay của bà cụ.
Bà cụ cảm kích ngẩng đầu, nhìn Lục Thanh Nghiên: "Cảm ơn cô, đồng chí."
Tươi cười của Lục Thanh Nghiên sâu hơn: "Không cần cảm ơn, tôi đưa bác về nhé?"
"Được được, làm phiền đồng chí."
Vẻ mặt bà cụ kích động, run rẩy dựa vào người Lục Thanh Nghiên.
Từ Kiều Kiều và Ngô Tiểu Anh muốn tiến lên, bị Lục Thanh Nghiên ngăn cản.
"Tôi còn có việc cần làm ở huyện thành, các cô mang đồ về giúp tôi."
Rõ ràng là bà già này không có ý tốt.
Vì tránh cho hai người xảy ra chuyện, Lục Thanh Nghiên tìm một cái cớ đuổi bọn họ đi.
Ngô Tiểu Anh nhận lấy đồ Lục Thanh Nghiên mua.
"Thực sự không cần chúng tôi đi cùng ư?"
"Không cần, tôi đi một mình được."
Lục Thanh Nghiên nhìn bà cụ bên cạnh, hơi nhếch miệng.
Bà cụ cúi đầu, nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên. Nếu Lục Thanh Nghiên nói có việc muốn làm, đương nhiên là hai người sẽ không chậm trễ cô.
Đợi Từ Kiểu Kiểu và Ngô Tiểu Anh rời đi xong, Lục Thanh Nghiên chậm rãi rời mắt.
"Bác gái, nhà bác ở chỗ nào?"
"Nhà tôi ở cách đây hơi xa, tiểu đồng chí sẽ không để ý đúng không?"
Bà cụ áy náy nói.
"Không, sao có thể để ý được? Bác gái coi trọng tôi như thế, đương nhiên là tôi không thể cô phụ sự kỳ vọng của bác gái được."
Lục Thanh Nghiên cười vô cùng dịu dàng, đỡ bà cụ chậm rãi tiến về trước.
Hai người càng đi càng hẻo lánh, nhà ở cũng càng ngày càng cũ nát.
Bà cụ dẫn theo Lục Thanh Nghiên, tiến vào một ngõ nhỏ sâu thẳm.
"Tận cùng bên trong là nhà tôi."
Bước chân chậm rãi của bà cụ đột nhiên trở nên nhanh hơn, kéo Lục Thanh Nghiên không buông.
Lục Thanh Nghiên giống như cô gái nhỏ không rành sự đời, đi theo bà cụ tiến vào ngõ nhỏ.
Khi vừa định bước vào ngõ nhỏ, ánh mắt của cô nhìn về phía vị trí phía sau.
Cách hai bọn họ hơn hai mươi mét, có mấy công an đang trốn ở chỗ tối tăm.
Đôi tay của Ôn Ngôn nắm chặt, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
Anh ta không nghĩ tới sẽ gặp Lục Thanh Nghiên lần nữa, còn ở trong tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Rất muốn tiến lên bảo cô rời đi, cuối cùng anh ta cố nén xúc động.
Mãi đến khi Lục Thanh Nghiên tiến vào trước ngõ nhỏ, nhìn về phía bọn họ, trong lòng Ôn Ngôn chấn động mạnh.
Chẳng lẽ cô phát hiện ra bọn họ?
Sâu trong ngõ nhỏ, bà cụ dừng bước trước một căn nhà cũ nát, giơ tay gõ cửa.
"Nếu bác gái đã về nhà, vậy tôi đi về đây."
"Đồng chí, cô vất vả rồi, vào nhà uống chén nước hãy trở về."
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà cụ, là tươi cười xán lạn. Cửa nhà được mở ra, một người đàn ông trung niên đứng phía sau cửa.
Bà cụ không cho Lục Thanh Nghiên cơ hội từ chối, cứng rắn lôi kéo cô đi vào.
"Các người muốn làm gì?"
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên hoảng sợ, xoay người muốn chạy trốn.
Ở phía sau cô lại xuất hiện hai gã đàn ông, diện mạo hung ác, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên không có ý tốt.
"Cô gái, khuyên cô nên ngoan một chút, tránh cho chịu tội."
Bà cụ vốn đáng thương đứng thẳng người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.
"Các người là ai, vì sao không cho tôi đi?"
Lục Thanh Nghiên nhìn mấy người xung quanh, trong đôi mắt đẹp tràn ngập châm chọc.
"Còn chưa nhìn ra sao, đương nhiên là người xấu."
Mấy người đàn ông vạm vỡ cười ha ha.
"Ngoan ngoãn nghe lời mới bớt chịu tội, cô kêu cứu mạng cũng vô dụng, xung quanh đây không có ai."
"Chỗ các người có bao nhiêu người?"
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn lướt qua mấy người, nhìn nhà ở.
"Trong phòng còn có người của các người không?"
Trong sân có ba nam một nữ, không biết trong phòng còn có người hay không.
Nhiều người, cô đối phó có chút khó khăn, cũng may còn có đám công an ở đây.
"Chỉ có mấy anh đây thôi, ngoan ngoãn đến đây."
Một người đàn ông đứng bên cạnh bà cụ kiêu ngạo nói.