Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 198

Giống như có con giun vặn vẹo.

"Tôi... Chúng ta đợi coi."

Nói những lời này xong, Trần Ni hậm hực xoay người, hoảng loạn chạy đi.

Sau khi cách nhà Lục Thanh Nghiên rất xa, lúc này Trần Ni mới dừng lại, giơ tay gãi cánh tay.

Cô ta vô cùng hoảng loạn, lúc đó cô ta cảm thấy Lục Thanh Nghiên như biết hết mọi chuyện.

"Tiểu Thất, có phải mi bị phát hiện hay không?"

"Ký chủ, Tiểu Thất rất bí ẩn, sẽ không bị phát hiện."

Tiểu Thất rất muốn cười mỉa, đáng tiếc nó chỉ là một hệ thống, không thể giống như con người.

Nó không dễ dàng bị người ta phát hiện ra, đáng tiếc không thắng nổi có ký chủ ngu ngốc như vậy.

Cũng may Tiểu Thất không sợ bị người ta phát hiện, chỉ cần Tiểu Thất chết, nó sẽ lập tức thoát khỏi cơ thể của Trần Ni.

Nhân loại căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với nó.

Tiểu Thất sẽ không nhắc nhở Trần Ni, nó ước gì Trần Ni kiêu ngạo không khiêm tốn hơn nữa, như vậy mỗi ngày mới có tuổi thọ tiến vào tài khoản.

"Vậy thì tốt."

Trần Ni thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khi đi về phía nhà mình, cô ta đột nhiên thấy được một bóng dáng cầm rổ sắp đi xa.

"Ngọc Mai!"

Trần Ni đuổi nhanh theo, trong mắt hiện lên ác ý.

Cô ta đang lo không tìm được người cướp tuổi thọ, bây giờ thì hay rồi, có người chủ động đưa tới cửa.

Từ Ngọc Mai nghe thấy có người gọi mình, dừng bước lại theo bản năng, sau đó quay đầu.

Khi thấy là Trần Ni, sắc mặt cô ấy lập tức khó coi, hừ lạnh một tiếng muốn rời đi. "Ngọc Mai."

Trần Ni ngăn cản đường đi của Từ Ngọc Mai, lộ ra tươi cười thân mật.

Từ Ngọc Mai tránh ra một bước, lướt qua Trần Ni muốn đi.

Trần Ni nhanh chóng giữ chặt tay cô ta, bắt đầu gọi Tiểu Thất.

Từ Ngọc Mai muốn rút tay về, Trần Ni càng nắm chặt tay cô ta hơn.

"Ngọc Mai, tôi biết sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi."

Trần Ni vô cùng đáng thương, nước mắt cũng chảy ra.

"Tôi không tha thứ cho cô được."

Gương mặt Từ Ngọc Mai lạnh lùng.

Nghĩ tới Trần Ni không biết xấu hổ quyến rũ chồng sắp cưới của mình, cô ta ước gì có thể đánh Trần Ni một trận nữa.

Từ sau ngày đó, Liễu Siêu rất lạnh nhạt với cô ta.

Từ Ngọc Mai rất sợ Liễu Siêu không để ý tới mình, cuối cùng từ hôn.

Cho nên hôm nay cô ta chuẩn bị tìm Liễu Siêu, tặng đồ cho anh ta làm địu quan hệ của hai người.

"Ngọc Mai, chúng ta là bạn nhiều năm, cô thực sự muốn vì chút việc nhỏ đó mà đối xử với tôi như vậy sao?"

Trong lòng Trần Ni vui như hoa, đôi tay nắm chặt tay Từ Ngọc Mai.

Từ Ngọc Mai không cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy hôm nay Trần Ni rất kỳ lạ.

"Việc nhỏ ư?"

Từ Ngọc Mai vô cùng tức giận, dùng hết sức lực hất tay Trần Ni ra.

Trần Ni thầm tiếc hận trong lòng, trên mặt lại làm ra biểu cảm vô cùng hối hận.

"Tôi sẽ không tha thứ cho cô, vĩnh viễn sẽ không."

Nói những lời này xong, Từ Ngọc Mai tức giận xoay người rời đi.

Trần Ni nắm chặt tay: "Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo."

Cười ác độc xong, Trần Ni xoay người rời đi.

Cô ta đã muốn vứt bỏ Liễu Siêu, hiện giờ Từ Ngọc Mai nhục nhã cô ta như vậy, vậy đừng trách cô ta vô tình....

Sau khi Trần Ni rời đi, Lục Thanh Nghiên không để ý tới cô ta nữa, cầm kéo cắt tỉa cành lá cây tường vi trong sân. Nghĩ Trần Ni lại quay trở về, nhưng cô nhanh chóng phủ nhận.

Loại người như Trần Ni sao có thể lễ phép gõ cửa, cô ta không đá cửa đã là may mắn lắm rồi.

Đặt kéo xuống, Lục Thanh Nghiên đi qua mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông tuấn tú mặc đồng phục công an đứng thẳng tắp, giống như là có chút khẩn trương, thỉnh thoảng còn chỉnh quần áo trên người.

Khi cửa được mở ra, anh ta ngẩng đầu nhìn.

"Đồng chí công an, anh có việc gì sao?"

Nhìn thấy Ôn Ngôn, rõ ràng là Lục Thanh Nghiên hơi sửng sốt.

"Đồng chí Lục, chào cô."

Ôn Ngôn nói lắp, khẩn trương đến mức không nói nên lời.

Rõ ràng trước khi tới đã sắp xếp những lời cần nói, nhưng mà khi gặp mặt cô vẫn không thể bình tĩnh được.

"Chào anh."

Đứng ở cửa, Lục Thanh Nghiên không có ý định mời Ôn Ngôn vào.

Dù sao cũng là đồng chí nam, cô và anh ta lại không có quan hệ, nhỡ đâu bị người ta thấy sẽ nói linh tỉnh.

"Đồng chí Lục, tôi tới... Là muốn nói với cô chuyện buôn người lần trước."

Ôn Ngôn hít sâu, khiến mình thoạt nhìn trầm ổn bình tĩnh.

"Không phải đã bị bắt rồi sao? Còn cần hỏi tôi chuyện gì?"

Lục Thanh Nghiên cảm thấy khó hiểu.

Ôn Ngôn không biết nên nói gì, ánh mắt có chút né tránh.
Bình Luận (0)
Comment