Nói chuyện đám buôn người, thực ra là anh ta tìm cớ.
Nếu không anh ta không biết mình nên tìm cớ gì tới gặp cô.
"Thực ra không có chuyện lớn gì, tôi tới là muốn đồng chí Lục nói mấy câu tình hình ngày đó."
Ôn Ngôn lấy giấy bút ra, chuẩn bị ghi chép.
"Anh đợi một lát."
Lục Thanh Nghiên xoay người đi vào nhà chính, cầm ghế ra đặt ở sân chỗ gần cửa.
"Đồng chí công an, vào ngồi đi."
Cô cố gắng mở rộng cửa sân ra, như vậy người ngoài nhìn thấy cũng không nói linh tỉnh gì được.
Để người ta luôn đứng ở bên ngoài, thì quá không lễ phép.
Suy nghĩ một lát, Lục Thanh Nghiên bảo Ôn Ngôn ngồi trong sân, mình ngồi cách xa anh ta một chút là được.
Ôn Ngôn nắm chặt bút máy, che giấu kích động: "Quấy rầy rồi."
Tiến vào sân nhỏ, anh ta nhanh chóng nhìn lướt qua nhà Lục Thanh Nghiên.
Thật đẹp!
Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Ôn Ngôn, vậy mà căn nhà nhỏ vô cùng đơn giản ở nông thôn được trang trí ấm áp như vậy.
Tràn ngập cảm giác ấm cúng!
Trong lòng Ôn Ngôn nóng bỏng, không ngừng sắp xếp lại những lời mình muốn nói trong đầu.
Ôn Ngôn thất thần khiến Lục Thanh Nghiên cảm thấy kỳ lạ.
"Đồng chí công an, anh muốn hỏi việc gì cứ việc hỏi."
Lục Thanh Nghiên cách Ôn Ngôn một khoảng, bình tĩnh hỏi anh ta.
"Tôi tên là Ôn Ngôn."
Ôn Ngôn cảm thấy sau lưng đều là mồ hôi lạnh, khẩn trương không biết nên nói gì.
Lục Thanh Nghiên sửng sốt: "Chào anh, đồng chí Ôn."
Thái độ xa cách của cô khiến Ôn Ngôn cảm thấy hơi thất bại. Ôn Ngôn vô cùng uể oải, chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Lục Thanh Nghiên gật đầu, thuật lại rõ ràng chuyện ngày đó.
Ôn Ngôn vừa ghi chép, vừa nhìn cô.
Gương mặt xinh đẹp kia không có chút tỳ vết nào, đôi mắt giống như nước suối trong vắt.
Ôn Ngôn lén đánh giá, không phải là Lục Thanh Nghiên không phát hiện ra.
"Được rồi, làm phiền đồng chí Lục rồi."
Ôn Ngôn không còn gì để hỏi, chỉ có thể cất giấy bút.
"Không phiền."
Lục Thanh Nghiên thả lỏng một hơi, tiễn Ôn Ngôn tới cửa.
Cô không quá quen ở chung với người đàn ông khác ngoại trừ Chu Cảnh Diên.
Có thể thích Chu Cảnh Diên, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Ánh mắt vừa rồi của Ôn Ngôn khiến cô ý thức được không thích hợp, chỉ muốn cách xa một chút.
Ôn Ngôn đứng bên ngoài sân, dừng bước lại, lại xoay người lần nữa.
Lần này anh ta hạ quyết tâm, biết chỉ có cơ hội lần này.
Nếu bỏ lỡ, rất có khả năng sẽ không có liên quan gì với Lục Thanh Nghiên nữa.
"Đồng chí Lục, tôi tên Ôn Ngôn, năm nay 22 tuổi."
Hai tay của Ôn Ngôn nắm chặt, hít sâu một hơi bắt đầu giới thiệu bản thân.
"Không biết... Cô có đối tượng chưa? Chúng ta có thể..."
"Không thể!"
Dưới triển núi phía sau, một giọng nói lạnh như băng trực tiếp từ chối Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt thay đổi.
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không tốt đi lên triển núi, trong tay còn có ấm sành đất.
Anh đứng trước mặt Ôn Ngôn, cơ thể thoạt nhìn cao lớn cường tráng hơn Ôn Ngôn.
Dưới uy án Ủa anh. vâv mà Ôn Ngân einh ra khiến đảm và lhị bước. "Anh là ai?"
Ôn Ngôn không nhịn được hỏi, trong lòng đột nhiên sinh ra khủng hoảng.
"Tôi là đối tượng của Nghiên Nghiên."
Một tay của Chu Cảnh Diên cầm ấm sành đất, một tay vươn ra.
Gương mặt Ôn Ngôn trắng bệch, biểu cảm bắt đầu trở nên hoảng hốt.
Anh ta nghĩ tới rất nhiều, nhưng không nghĩ tới cô đã đối tượng.
Có lẽ nghĩ tới, chẳng qua còn muốn thử xem.
Ôn Ngôn lộ ra tươi cười hơi cứng đờ, vươn tay bắt tay với Chu Cảnh Diên.
"Tôi tên Ôn Ngôn."
Câu tự giới thiệu này của Ôn Ngôn, nói vô cùng khô khốc.
Từ lúc biết Chu Cảnh Diên là đối tượng của Lục Thanh Nghiên xong, anh ta hoàn toàn đánh mất ý tưởng.
"Chào anh!"
Chu Cảnh Diên bình tĩnh chào hỏi với Ôn Ngôn.
Nhìn như không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có Lục Thanh Nghiên biết người này đang tức giận.
"Tôi đi trước."
Ôn Ngôn rút tay về, cầm lấy giấy bút thất hồn lạc phách rời đi.
Anh ta mới thích một người, kết quả còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Ôn Ngôn chậm rãi rời đi, ma xui quỷ khiến lại nhìn về phía triền núi.
Anh ta nhìn thấy người đàn ông tên là Chu Cảnh Diên thân mật đối diện với Lục Thanh Nghiên, đưa ấm sành đất trong tay cho cô.
Cô mỉm cười nhận lấy, trong đôi mắt tràn ngập tình tố mà anh ta không rõ lắm.
Hóa ra, cô có thể cười đẹp như vậy.
Đáng tiếc, không phải cười với anh ta.
Ôn Ngôn cười khổ lắc đầu, đạp xe đạp của mình rời đi.
Chu Cảnh Diên rời mắt, cười mỉa trong lòng.
"Cho em."