Lục Thanh Nghiên sóng vai với Chu Cảnh Diên đi vào Chu gia.
Vừa vặn gặp Chu Như Ý trang điểm đến lộng lẫy lòe loẹt.
Thấy hai người, tươi cười trên mặt Chu Như Ý cứng đờ với mắt thường có thể thấy được.
"Anh họ."
Chu Cảnh Diên không đáp lại Chu Như Ý, đi cùng Lục Thanh Nghiên vào phòng Lưu Tú Cần.
"Sao hai đứa lại tới đây?"
Lưu Tú Cần kinh ngạc vui mừng nói, dừng công việc trong tay.
"Nghiên Nghiên muốn tới thăm bà ạ."
Chu Cảnh Diên đặt giỏ tre sang một bên.
"Thanh Nghiên, mau tới chỗ bà ngoại."
Trên gương mặt của Lưu Tú Cần tràn ngập tươi cười, vẫy tay với Lục Thanh Nghiên.
"Bà ngoại, gần đây bà có khỏe không ạ?"
Lục Thanh Nghiên đi qua, nắm lấy cánh tay của Lưu Tú Cần.
"Khỏe khỏe lắm, bà ngoại không có vấn đề gì cả."
Gương mặt Lưu Tú Cần từ ái, nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên không buông.
"Dưa muối bà ngoại bảo Cảnh Duyên đưa cho cháu, cháu đã nhận được, cháu rất thích, cảm ơn bà ngoại."
"Thích thì tốt, bà ngoại còn sợ cháu không thích ấy."
Lời nói của Lục Thanh Nghiên, khiến Lưu Tú Cần vui vẻ không ngừng gật đầu.
"Bà ngoại, đây là canh gà cháu hầm, bà nếm thử xem ạ."
Lục Thanh Nghiên nhận lấy bát canh gà Chu Cảnh Diên đưa tới, đặt trước mặt Lưu Tú Cần.
"Sao lại mang đồ tới đây? Có gì ăn ngon thì cứ ăn là được, không cần mang tới cho bà ngoại."
Lưu Tú Cần nhìn Lục Thanh Nghiên, trong lòng ấm áp.
Đứa nhỏ này, có đồ ăn ngon luôn nghĩ tới bà ấy. ấy, mà là cháu trai và cháu dâu cho bà ấy.
"Bà ngoại mau nếm thử đi ạ."
Không trả lời Lưu Tú Cần, Lục Thanh Nghiên đưa đôi đũa cho bà ấy.
Lưu Tú Cần nhận lấy đũa, vừa thấy trong bát to đều là thịt gà, phía trên còn có táo đỏ cẩu kỷ.
"Sao lại nhiều như vậy? Có phải cháu không ăn hay không?"
Lưu Tú Cần đau lòng hỏi Lục Thanh Nghiên: "Bảo Cảnh Duyên đến phòng bếp cầm bát đũa, ăn cùng nhau đi."
"Không cần đâu bà ngoại, cháu đã ăn rồi."
Trong bát có hơn nửa thịt gà, Lục Thanh Nghiên nấu canh xong chỉ ăn một ít.
"Haizz!"
Đôi mắt của Lưu Tú Cần đỏ ửng, quay đầu lau nước mắt ở khóe mắt.
Không nghĩ tới bà ấy đã nhiều tuổi, còn có thể hưởng phúc của cháu dâu tương lai.
"Ăn đi bà ngoại, đây là tâm ý của Nghiên Nghiên ạ."
Chu Cảnh Diên vẫn luôn không mở miệng bước tới.
"Được rồi được rồi, bà ngoại ăn."
Lưu Tú Cần gật đầu, cầm lấy chiếc đũa muốn gắp thịt gà trong bát.
Động tác trên tay cẩn thận giống như chạm vào đồ ăn ngon vô cùng trân quý.
Ngoài cửa, hai bóng dáng nho nhỏ hít sâu một hơ, không ngừng liếm môi.
"Như Thiến, Như Hoan, mau vào đi."
Lưu Tú Cần vẫy tay, ánh mắt đau lòng nhìn ngoài cửa.
Chu Như Thiến và em gái Chu Như Hoan đỏ mặt đi vào, hai tay nắm chặt cúi thấp đầu.
"Bà nội, anh họ, chị dâu."
Hai đứa bé lễ phép chào hỏi, tầm mắt không dám nhìn canh gà.
Một tiếng chị dâu này, gọi đến Lục Thanh Nghiên hơi sửng sốt.
Đợi khi kịp phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên theo bản năng.
Vừa vặn đối diện với gương mặt tươi cười tràn ngập dịu dàng của anh. giận trừng anh một cái.
"Đi, mang bát đũa tới đây."
Chu Cảnh Diên không chán ghét hai em họ nhỏ tuổi nhất, trái lại thái độ tốt hơn đối với những người khác một chút.
Chu Như Thiến và Chu Như Hoan sợ hãi nhìn anh: "Không cần đâu anh họ, bà nội ăn là được, bọn em không ăn đâu."
Hai đứa nhỏ hiểu chuyện biết, đây là canh gà chị dâu đặc biệt hầm cho bà nội.
Bọn họ ngửi mùi thơm là được.
Lưu Tú Cần đau lòng lại bất đắc dĩ, trong nhà nghèo đến một hai tháng đừng nghĩ tới được ăn đồ ăn mặn.
Bà ấy có thể không ăn, hai đứa bé trong nhà không thể không ăn.
"Đi đi, lấy thêm một cái bát."
Lưu Tú Cần nói, hai chị em do dự một lát rồi chạy về phía phòng bếp.
Hai đứa bé nhanh chóng cầm bát đũa đi vào phòng.
Lưu Tú Cần chia cho mỗi đứa bé một cái đùi, lại lấy ít thịt ức gà và canh gà cho vào bát khác.
"Bưng qua cho mẹ các cháu đi."
Chu Như Thiến và Chu Như Hoan gật đầu, bưng bát nói lời cảm ơn với Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên, lúc này mới đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ của hai chị em, Lưu Tú Cần thở dài một hơi.
"Mẹ của Như Thiến bị bệnh, để con bé ăn ngon một chút."
Đối với con dâu này, Lưu Tú Cần cảm thấy thua thiệt rất nhiều.
Nghe ra được áy náy trong lời nói của Lưu Tú Cần, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên bên cạnh.