Chu Cảnh Diên lắc đầu, không nói chuyện.
"Bà ngoại, thịt gà sắp nguội, bà mau ăn đi ạ."
Lục Thanh Nghiên nói sang chuyện khác, ngăn cản Lưu Tú Cần suy nghĩ miên man.
Xem ra Chu gia phức tạp hơn cô tưởng tượng nhiều.
"Được, bà ngoại ăn."
Lưu Tú Cần ăn thịt gà, uống canh gà, hương vị tươi ngon khiến bà ấy không đành lòng nuốt vào.
Đợi Lưu Tú Cần ăn xong, Chu Cảnh Diên tiến lên thu dọn mọi thứ.
"Bà ngoại chúng cháu cần phải trở về, ngày khác lại tới thăm bà ạ."
Đợi chơi gần một tiếng, Lục Thanh Nghiên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Đợi một lát."
Nắm chặt lấy tay Lục Thanh Nghiên, Lưu Tú Cần đi về phía đầu giường.
Bà ấy lấy một cái túi tiền đè nặng phía dưới gối đầu ra.
"Đây là mẹ Cảnh Duyên để lại, bây giờ bà ngoại giao cho cháu."
Để túi tiền vào lòng bàn tay của Lục Thanh Nghiên, trong mắt Lưu Tú Cần là hoài niệm và đau thương.
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên theo bản năng.
Lúc này Chu Cảnh Diên không nhìn cô, quay đầu đi, sợ bị Lục Thanh Nghiên thấy được yếu ớt trong mắt mình.
"Bà ngoại, cháu nhất định sẽ bảo quản thật tốt."
Trịnh trọng hứa hẹn xong, Lục Thanh Nghiên nắm lấy tay Lưu Tú Cần.
Lưu Tú Cần lau nước mắt ở khóe mắt: "Không biết bà ngoại còn có thể sống đến khi hai đứa kết hôn hay không."
"Bà ngoại!"
Gương mặt Chu Cảnh Diên hơi âm trầm, không nghe nổi những lời này của Lưu Tú Cần.
"Bà ngoại, bà sẽ sống lâu trăm tuổi, đến lúc đó bà nhất định phải vui vẻ nhìn chúng cháu hạnh phúc bên nhau."
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên dịu dàng, hơi thở bình thản như tắm mình t†rono đió xuân. "Bà ngoại nhất định sẽ nhìn các cháu sống hạnh phúc bên nhau."
Lưu Tú Cần nắm chặt tay hai người, gương mặt từ ái thương tiếc.
Có thể thấy được cháu ngoại tìm được hạnh phúc thuộc về mình, Lưu Tú Cần cảm thấy vui vẻ thay anh.
"Ừm!"
Chu Cảnh Diên nắm chặt lấy tay Lục Thanh Nghiên.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng Lưu Tú Cần, đứng dưới mái hiên.
Ngoài cửa, có bóng dáng lung lay đi vào.
Chu Quang Dương không ngừng ợ rượu, đôi mắt tràn ngập cảm giác say nhìn chằm chằm hai người dưới mái hiên.
"Con lại chạy đi uống rượu sao?"
Lưu Tú Cần hận sắt không thành thép, lớn tiếng quát Chu Quang Dương.
"Mẹ, con là đi tìm công việc."
Chu Quang Dương chẳng thèm để ý nói, cả người tràn ngập mùi rượu.
"Cảnh Duyên lại tới thăm bà ngoại à, đúng là cháu ngoại hiếu thuận."
Nhấn mạnh hai chữ hiếu thuận, Chu Quang Dương cười nhạo một tiếng.
"Khụ khụ."
Tần Tuệ gầy yếu đi ra khỏi phòng, ho khan mấy tiếng, tiến lên muốn đỡ lấy Chu Quang Dương uống say.
"Em đỡ anh vào phòng."
"Cút ngay!"
Chu Quang Dương không chút lưu tình hất tay Tần Tuệ ra, lạnh lùng nhìn cô ấy.
Tần Tuệ vốn sinh bệnh cơ thể yếu ớt, lại bị Chu Quang Dương đẩy ra, cả người lảo đảo ngã xuống đất.
Lục Thanh Nghiên vội tiến về trước, đỡ lấy Tần Tuệ lung lay sắp đổ.
"Cảm ơn"
Tần Tuệ ho khan một tiếng, cảm ơn Lục Thanh Nghiên.
"Không nằm yên trong phòng, ra ngoài tìm đen đủi làm gì?"
Chu Quang Dương tiến lên, thô lỗ nắm chặt tay Tần Tuệ.
Lục Thanh Nghiên nhíu mày, lần trước gặp Chu Quang Dương tuy là Sao uống rượu vào, lại như biến thành người khác như vậy?
Chẳng lẽ đây mới là tính cách chân thật của anh ta?
Đúng là người đàn ông khiến người ta ghê tởm!
"Khụ khụ, em lập tức vào ngay."
Tần Tuệ tính cách mềm yếu không dám phản kháng, lập tức xoay người.
"Cút lại đây, tôi đồng ý cho cô đi vào chưa?"
Chu Quang Dương cố tình gây sự, kéo lấy Tần Tuệ tát mạnh một cái.
Cú tát này khiến mọi người đột nhiên không kịp đề phòng, ngay cả Lục Thanh Nghiên còn chưa kịp phản ứng.
"Đều tại cô, nếu không vì cô, sao công việc của tôi có thể bị mất?"
Chu Quang Dương uống say trở nên nóng tính, nhấc chân đá Tần Tuệ.
Chỉ cây dâu mắng cây hòe nói quá mức rõ ràng.
Chu Quang Dương nhìn như đang tức giận mắng Tần Tuệ, thực ra là đang phát tiết bất mãn đối với Chu Cảnh Diên.
Anh ta nhấc chân đá mạnh, hoàn toàn không có chút thương tiếc nào.
Chu Cảnh Diên tiến lên một bước, đá mạnh vào chân vươn ra của Chu Quang Dương.
Lục Thanh Nghiên cũng cùng lúc đó, kéo Tần Tuệ không biết né tránh ra.
Đôi mắt Tần Tuệ không có ánh sáng, ngơ ngác nhìn Chu Quang Dương Say rượu.
SAI"
Chân giơ lên của Chu Quang Dương bị Chu Cảnh Diên đá đến sinh đau, lùi nhanh về sau một bước.
"Chu Cảnh Diên, mày muốn làm phản à, tao là cậu mày, mày dám đánh tao?"
Nương theo cảm giác say, Chu Quang Dương phát tiết bất mãn trong lòng.