Nếu không phải Chu Cảnh Diên không đồng ý cho anh ta vay tiền, anh ta sẽ không đến bây giờ còn chưa có công việc, ở nhà ăn no đợi chết.
"Bếp!"
Một cú đánh vang dội đánh lên người Chu Quang Dương.
Chu Quang Dương che chỗ bị đánh đau, quay đầu lại nhìn.
Vẻ mặt Lưu Tú Cần thất vọng, tay còn giơ lên cao.
Trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn của bà ấy là thất vọng, đôi mắt phiếm đỏ.
"Thằng bé không có tư cách đánh con, mẹ có tư cách đúng không!"
Những lời này Lưu Tú Cần nhấn mạnh nói, trong giọng nói có chút run rầy.
"Mẹ!"
"Đừng gọi mẹ là mẹ, bây giờ con tỉnh táo lại chưa?"
Lưu Tú Cần nhìn đứa con trai từng khiến bà ấy lấy làm kiêu ngạo, thất vọng đến đỏ mắt.
"Lúc trước Tần Tuệ là con cầu cưới trở về, con đảm bảo sẽ đối xử tốt với con bé, bây giờ thì sao?"
"Mẹ, ai bảo cô ta không sinh được con trai."
Chu Quang Dương nghĩ tới đây, lập tức cảm thấy mất mặt tới cực hạn.
Mấy năm nay Tần Tuệ ngoại trừ sinh hai đứa con gái cho anh ta ra, thì không còn mang thai nữa.
Không sinh được con trai, anh ta đổ hết mọi trách nhiệm lên người cô ấy.
Tần Tuệ vừa nghe thấy vậy cơ thể run rẩy, lung lay sắp đổ.
"Không sinh được con trai không phải lỗi của người phụ nữ, là do đàn ông."
Lục Thanh Nghiên không nghe nổi nữa, nói với hàm ý sâu xa.
Chu Quang Dương bị lời nói của Lục Thanh Nghiên chặn họng, biểu cảm hơi chật vật.
"Đàn ông nói chuyện, đâu tới lượt phụ nữ như cô xen miệng?"
Chu Quang Dương hét lên, cắm tức nhìn Lục Thanh Nghiên.
Luc Thanh Nahiên cười mỉa tronada lòàna. ahét nhất loai đàn êna đưữc việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
"Cô ấy thế nào, không tới lượt cậu chỉ trích."
Chu Cảnh Diên chắn trước mặt Lục Thanh Nghiên, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Chu Quang Dương.
"Cút về phòng con đi."
Cơ thể Lưu Tú Cần run rẩy, chỉ vào phòng Chu Quang Dương.
Bà ấy không quản được con trai, khiến anh ta thương tổn Tần Tuệ, là lỗi của bà ấy.
Chu Quang Dương cười mỉa một tiếng, lắc lư cơ thể đi về phòng.
Tần Tuệ nhìn bóng dáng anh ta, không nói một câu.
"Đến phòng mẹ nghỉ ngơi đi."
Lưu Tú Cần tiến lên nắm chặt tay Tần Tuệ, tràn đầy áy náy.
"Không cần đâu, mẹ."
Giọng nói khàn khàn, Tần Tuệ lắc đầu: "Con không sao, lát nữa con còn phải đi ra ngoài làm việc."
Không sinh được con trai là lỗi của cô ấy, cho nên chỉ có thể dùng làm việc chuộc tội.
"Tình hình của cô hiện giờ không tốt, không nên đi làm việc."
Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Tần Tuệ, thấy sắc mặt cô ấy không tốt, tốt bụng nhắc nhở.
"Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm."
"Không bằng theo tôi về đội một đi, tôi khám cho cô, lại kê ít thuốc."
Lục Thanh Nghiên chướng mắt tính cách mềm yếu của Tần Tuệ, nhưng cũng lý giải bi ai của người phụ nữ trong thời đại này.
Con gái gả chồng như bát nước hắt đi, ngoại trừ dựa vào chồng, thì không thể dựa vào được người khác.
Nếu chồng bất trung đối với mình, như vậy bọn họ sẽ phải chịu đựng cả đời, mãi đến khi tử vong.
"Không cần, cảm ơn cô."
Tần Tuệ từ chối ý tốt của Lục Thanh Nghiên, đi đến một bên im lặng cầm dụng cụ.
Lưu Tú Cần tiến lên nắm chặt tay Tần Tuệ, không cho cô ấy đi làm việc.
"Trở về đi đi đường cẩn thân" Lưu Tú Cần sợ chuyện thối nát trong nhà khiến Lục Thanh Nghiên không vui, vội vàng dặn dò Chu Cảnh Diên dẫn cô rời đi.
"Bà ngoại, vậy chúng cháu đi đây ạ."
Lục Thanh Nghiên chào Lưu Tú Cần, lúc này mới theo Chu Cảnh Diên rời khỏi Chu gia.
Trên đường đi, lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên không có tâm trạng nói chuyện gì.
Chu Cảnh Diên tiến lên nắm lấy tay cô: "Đừng nghĩ nhiều."
"Em không có, chẳng qua cảm thấy phụ nữ..."
Thôi, Lục Thanh Nghiên lắc đầu, không nói gì nữa.
"Anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ không để em đau lòng."
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, trầm giọng đảm bảo với cô.
"Em biết."
Lục Thanh Nghiên biết rõ Chu Cảnh Diên không phải là Chu Quang Dương, mình cũng không phải là Tần Tuệ.
Đời này mình sống thành dạng gì, quyết định bởi thái độ của mình đối với cuộc sống.
Cô sẽ không chấp nhận số mệnh giống với Tần Tuệ, cũng không để cuộc sống của mình trở nên rối tinh rối mù.
"Đây là bà ngoại cho em, hay là anh cầm lấy đi?"
Cô lấy túi tiền Lưu Tú Cần đưa cho mình ra, đưa cho Chu Cảnh Diên.
Đối với cô hiện giờ mà nói thứ này rất trầm trọng, cô không chắc chắn có thể thừa nhận được hay không.