Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 205

"Không sao, chúng ta là bạn tốt mà."

Không hiểu sao Thẩm Nguyệt rất tin tưởng Lục Thanh Nghiên, nguyện ý nói chuyện này cho cô.

Có lẽ là vì Lục Thanh Nghiên có tên giống với chị họ mình đã nhiều năm không liên lạc được.

Cũng có thể là vì Lục Thanh Nghiên đối xử rất tốt với cô ấy, trong vô hình khiến Thẩm Nguyệt thiếu tình yêu nguyện ý chia sẻ mọi thứ với Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên chỉ cười, tán thành cách nói là bạn của Thẩm Nguyệt.

"Cô thực sự không hỏi tôi sao?"

Lục Thanh Nghiên bình tĩnh khiến Thẩm Nguyệt không mập mờ tiếp được nữa, dứt khoát tự mình tuôn ra.

"Người đó cho tôi 68 tệ 4 hào 5 xu."

"Cô nói xem có kỳ lạ không, hơn 60 tệ này là tách riêng ra."

"Trong đó 50 tệ để một bên, 18 tệ 4 hào 5 xu còn lại thì được người đó dùng khăn tay bao lấy."

Thẩm Nguyệt vẫn luôn không hiểu, vì sao người nọ muốn đưa tiền như vậy cho cô ấy?

Đặt ở cạnh nhau không tốt sao?

"Có lẽ mười mấy tệ kia là thay người ta đưa cho cô."

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm, lời nói phiêu tán theo gió.

"Cô nói gì cơ?"

Thẩm Nguyệt chỉ mải nghĩ vấn đề của mình, không nghe rõ lời Lục Thanh Nghiên nói.

"Không có gì."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cách hơn mười mét.

"Hình như tới rồi."

Cách hơn mười mét, một con sông rộng lọt vào trong tầm mắt của Lục Thanh Nghiên.

Con sông rất rộng, dòng nước róc rách, bốn phía bên bờ đều là cục đá lớn nhỏ không đồng nhất. Thẩm Lượng chạy tới vị trí thường tới trước một bước, Thẩm Lâm đi theo sau.

"Chúng ta qua bên đó đi."

Thẩm Nguyệt chỉ vị trí cách Thẩm Lượng không xa, tìm một cục đá to ngồi xuống.

Lục Thanh Nghiên ngồi bên cạnh cô ấy, ánh mắt nhìn về phía nước sông.

Bên tai là âm thanh nước sông lưu động, róc rách nhỏ nhẹ, giống như nhạc cụ đang gõ.

Thể xác và tỉnh thần bắt đầu thả lỏng, Lục Thanh Nghiên lại nhìn về phía Thẩm Lượng và Thẩm Lâm.

"Khi nào mới câu được?"

Đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, Thẩm Nguyệt lớn tiếng nói với Thẩm Lâm và Thẩm Lượng.

"Đợi một lát, sốt ruột làm gì?"

Thẩm Lâm đáp lại Thẩm Nguyệt, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt sông.

Lục Thanh Nghiên hơi thất vọng, cúi đầu nhìn.

Cô còn tưởng là rất nhanh có cá cắn câu cơ, xem ra là cô quá ngây thơ rồi.

Bóng dáng thon dài của Chu Cảnh Diên đi tới bên cạnh nước sông, vươn tay nhận lấy cần câu trong tay Thẩm Lượng.

Thẩm Lượng tự giác lùi sang một bên, không dám nói gì nữa.

"Anh Diên, anh nhất định phải câu nhiều một chút! Buổi tối em có thể ăn được cá hay không, dựa vào anh đấy."

Thẩm Lâm nhìn Chu Cảnh Diên với vẻ chờ mong, kỳ vọng Chu Cảnh Diên cấp lực nhiều chút.

Chu Cảnh Diên không trả lời Thẩm Lâm, nghiêm túc quan sát phương hướng dòng nước bốn phía, ngay sau đó đi tới bên trái.

Thẩm Lâm và Thẩm Lượng vội đi theo sau.

Mười phút sau, có cá cắn câu.

Chu Cảnh Diên dùng sức kéo, một con cá trích to cỡ bàn tay được câu lên.

"Câu được rồi."

Thẩm Lượng kích động tới mức nhảy bật lên, Thẩm Lâm ở bên cạnh "Câu được rồi."

Thẩm Nguyệt vui vẻ đứng dậy, đi tới bên bờ sông.

Lục Thanh Nghiên đứng dậy theo sát phía sau.

Lại có một con cá trắm cỏ không to được câu lên, bên bờ lại phát ra tiếng vui vẻ lần nữa.

Lục Thanh Nghiên nhìn Chu Cảnh Diên, không nghĩ tới anh lợi hại như vậy.

Tầm mắt của cô nhìn bên bờ sông, trong lúc vô tình nhìn thấy trong khe hở tảng đá bên bờ sông có rất nhiều ốc nước ngọt.

Tiến lên mấy bước, Lục Thanh Nghiên ngồi xổm xuống nhặt một con ốc nước ngọt lên, con này còn rất to.

"Thanh Nghiên, cô đang nhìn gì thế?"

Thẩm Nguyệt tiến lên, thấy Lục Thanh Nghiên cầm ốc nước ngọt cảm thấy khó hiểu hỏi.

"Ốc nước ngọt này rất tanh, còn có nhiều cát, không thể ăn."

Thẩm Nguyệt thiếu đồ ăn như vậy, cũng không đi nhặt ốc nước ngọt này.

Mấy năm nạn đói không có đồ ăn, cô ấy từng đói tới mức nhặt về nhà ăn.

Mùi tanh rất nồng đặc biệt khó ăn, không có thịt thì không nói, bùn cát còn nhiều.

"Biết cách nấu ăn rất ngon."

Tuy Lục Thanh Nghiên sinh ra ở Lục gia giàu có, nhưng cô ăn không ít quán ăn ven đường.

Ốc nước ngọt này là mỹ vị hiếm có ở thế kỷ 21.

Vậy mà hiện giờ không có ai ăn, phí phạm của trời!

"Thật ư?"

"Ừm, chúng ta nhặt một ít trở về đi, lát nữa các cô ăn cơm ở nhà tôi."

Lục Thanh Nghiên cảm thấy may mắn trong tay có giỏ tre, vừa vặn có thể đựng ốc nước ngọt này.

"Tôi giúp cô."

Thẩm Nguyệt ngồi xổm xuống, cùng nhặt ốc nước ngọt bên bờ sông với Lục Thanh Nghiên.
Bình Luận (0)
Comment