Hai người chậm rãi đi xa, mãi đến khi nhặt đầy giỏ tre lúc này mới chuẩn bị trở về.
"Lục Thanh Nghiên, cô đây là nghèo đến mức không có tiền, nên ăn thứ này sao?"
Giọng nói chán ghét của Trần Ni truyền từ cách đó không xa tới.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn, Trần Ni đang đi về phía bọn họ.
Thấy hai người nhặt ốc nước ngọt tùy ý có thể thấy được, còn không ai cần, không nhịn được cười to.
Trong thôn có người nào không biết thứ này khó ăn muốn chết, không chỉ nhỏ còn đều là vỏ.
Ngay cả gà vịt cũng không ăn, hiện giờ Lục Thanh Nghiên lại nhặt nhiều như thế?
Lục Thanh Nghiên đứng dậy cao hơn Trần Ni nửa cái đầu, cô cúi đầu nhìn về phía Trần Ni.
Thấy gương mặt của Trần Ni hồng nhuận, trên mặt trên người không có bất cứ dấu vết gì, biểu cảm lại kỳ lạ thêm lần nữa.
Phấn ngứa của cô mất đi hiệu lực sao?
"Tôi làm gì không liên quan tới cô, bắt chó đi cày xen vào việc của người khác."
Lục Thanh Nghiên xách giỏ, ngầm đánh giá Trần Ni.
Mới mấy tiếng không gặp, hình như Trần Ni lại trắng hơn không ít.
Biến hóa kinh người như vậy, khiến người ta không thể không hoài nghỉ trên người cô ta có "kỳ ngộ" gì đó.
Lục Thanh Nghiên đến từ thế kỷ 21, là niên đại hoành hành tiểu thuyết huyền huyễn.
Cô cũng từng đọc một ít, có chút hoài nghi Trần Ni gặp việc lạ gì đó hay không.
Nghĩ một lát lại cảm thấy không có khả năng, dù sao tiểu thuyết cũng là tiểu thuyết, sao trùng hợp như vậy được?
Xem ra còn cần quan sát Trần Ni thêm một thời gian.
Nếu Trần Ni thực sự có chỗ không thích hợp, cô phải sớm đề phòng.
"Cô mắng tôi? Tôi tốt bụng quan tâm cô, vậy mà cô mắng tôi?" Rõ ràng lần nào cũng bị thua trên tay Lục Thanh Nghiên, nhưng mà Trần Ni giống y như tiểu cường đánh mãi không chết, càng đánh càng hăng.
"Hừ, tôi không trách cô!"
Trần Ni bình tĩnh lại, nhìn Lục Thanh Nghiên với vẻ khinh miệt.
"Có phải cô không có tiền hay không? Nhà tôi còn có ít đồ ăn, có cần tôi tặng cho cô không?"
Trong lòng Trần Ni mừng rỡ như điên.
Cô ta không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên từng kiêu ngạo, sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy.
"Ngu ngốc!"
Thẩm Lâm cười nhạo một tiếng, đi tới.
"Cho rằng mình mặc quần áo mới, thì có thể che giấu keo kiệt từ trong xương cốt sao?"
"Qua đen chính là quạ đen, cô thực sự nghĩ mình là phượng hoàng à?"
"Nếu tôi là cô, tuyệt đối không có mặt mũi gặp người ta!"
Miệng Thẩm Lâm nói một tràng, nói một đống.
Với chỉ số thông minh của Trần Ni, chỉ nghe hiểu mấy câu.
Bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên đi tới, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Trần Ni.
Bị mấy người vây quanh, Trần Ni thế đơn lực mỏng nghiến chặt răng, xoay người rời đi.
"Tối nay ăn cơm ở nhà tôi nhé, mời mọi người ăn ốc nước ngọt."
Giơ giỏ đầy ốc nước ngọt, Lục Thanh Nghiên đã nghĩ xong nên ăn ốc nước ngọt này thế nào.
"Thứ này có thể ăn sao?"
Có cùng ý nghĩ với Thẩm Nguyệt, Thẩm Lâm không cho rằng ốc nước ngọt này có thể ăn.
Chu Cảnh Diên không nói chuyện, tiến lên nhận lấy giỏ trong tay Lục Thanh Nghiên.
"Tôi nói có thể ăn là có thể ăn."
Lục Thanh Nghiên gật đầu chắc chắn, lát nữa nấu xong đảm bảo khiến bọn họ chảy nước miếng.
"Chúng tôi không đi đâu." Thẩm Nguyệt lắc đầu, nắm chặt tay em trai Thẩm Lượng.
Đến nhà người khác ăn cơm không tốt lắm, niên đại này nhà người nào cũng không giàu có.
Sau khi Thẩm Nguyệt từ chối, Thẩm Lâm lộ ra biểu cảm rối rắm: "Vậy tôi cũng không đi."
Lục Thanh Nghiên sợ nhất chính là khách sáo ở niên đại này.
"Không phải là cô coi tôi là bạn sao? Bạn mời cô đến nhà ăn cơm, cô không đi à?"
Lục Thanh Nghiên biết rõ Thẩm Nguyệt là người trọng tình, dùng cách này thuyết phục cô ấy, chắc chắn có thể thành công.
Quả nhiên, biểu cảm của Thẩm Nguyệt bắt đầu trở nên chần chừ.
"Cô cho rằng cô có thể ăn nghèo tôi ư? Với cơ thể nhỏ bé này của cô, một trăm một ngàn cô cũng đừng mơ ăn nghèo tôi."
Lục Thanh Nghiên đánh giá Thẩm Nguyệt từ trên xuống dưới, chậc chậc ra tiếng.
Chu Cảnh Diên ở bên cạnh lắc đầu cười.
Có lẽ người khác cho rằng cô đang nói điêu, chỉ có anh biết Nghiên Nghiên của anh nói được còn làm được.
"Vậy tôi... Đi thôi."
Không còn rối rắm nữa, Thẩm Nguyệt nhoẻn miệng cười với Lục Thanh Nghiên.
"Tôi cũng có thể đi cùng không?"
Thẩm Lâm tiến lên, Chu Cảnh Diên kéo anh ta ra sau: "Đừng tới gần cô ấy."
Thẩm Lâm vô cùng đáng thương nhìn Chu Cảnh Diên: "Anh Diên, anh không cần em nữa à?"
Chu Cảnh Diên nhìn Thẩm Lâm y như nhìn kẻ ngốc, cầm giỏ tre rời đi.