Thẩm Lâm xách mấy con cá, chạy như điên theo sau.
Khi đi ngang qua Thanh Sơn, Lục Thanh Nghiên bảo Chu Cảnh Diên lên núi chặt ít cây tre, chuẩn bị về nhà làm tăm.
Năm người vừa nói vừa cười đi về nhà Lục Thanh Nghiên.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm bước vào sân nhà Lục Thanh Nghiên, bị cảnh sắc tràn ngập ý xuân trong nhà làm cho kinh diễm.
Anh ta gấp không đợi nổi chạy tới bên bàn đu dây ngồi xuống, còn thảnh thơi lắc lư.
Thẩm Lượng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, trong đôi mắt tràn ngập hứng thú.
Thẩm Lâm hào phóng vỗ vị trí bên cạnh mình, Thẩm Lượng cười ngồi lên trên.
Lục Thanh Nghiên lắc đầu bật cười, Thẩm Nguyệt đi theo bên cạnh cô.
"Chu Cảnh Diên, lát nữa anh cắt tre thành nhỏ thế này."
Lục Thanh Nghiên khoa chân múa tay với anh, Chu Cảnh Diên hiểu rõ gật đầu.
"Tôi có thể làm gì?"
Thẩm Lâm ngượng ngùng chỉ ăn không làm chạy tới.
"Anh đi hái cải thìa trong ruộng đi."
Lục Thanh Nghiên nghĩ một lát, chỉ về phía rau cô trồng lại lần nữa, lúc này cải thìa đã có thể ăn.
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt."
Thẩm Lâm chạy về phía đất trồng rau, ngồi xổm xuống hái rau.
Thẩm Lượng thẹn thùng tiến lên trước: "Chị Thanh Nghiên, em có thể làm gì ạ?"
"Em ấy à, đến nhà chính ăn gì đi."
Lục Thanh Nghiên đi vào nhà chính, đặt một đĩa đồ ăn vặt trong tủ tới trước mặt Thẩm Lượng.
Thẩm Lượng không dám động, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nguyệt.
"ẤÃn đi" Thẩm Nguyệt biết lúc này lại khách sáo có chút làm ra vẻ, sờ đầu em trai.
Lúc này Lục Thanh Nghiên mới gật đầu hài lòng, đi ra khỏi nhà chính.
Ánh mắt của Thẩm Nguyệt trong lúc lơ đãng nhìn về phía cái đĩa, nhìn thấy quả táo to bày phía trên.
Trong lòng thấp thỏm, cô ấy vội tiến lên cầm một quả.
Quả táo này...
Sao giống của người tốt bụng tặng cho mình thế?
Thẩm Nguyệt lắc đầu, nhưng không dám chắc chắn.
Buổi chiều khi cô ấy đưa bánh quy cho Lục Thanh Nghiên, biểu cảm của cô rất bình thường, không có bất cứ điểm nào không thích hợp.
Nhất định là mình suy nghĩ nhiều!
Bảo em trai ngoan ngoãn ở yên đây, Thẩm Nguyệt ra khỏi nhà chính.
Lục Thanh Nghiên đang ở phòng bếp, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối.
Thường ngày cô sẽ đặt một ít đồ ăn trong phòng bếp, vì sợ có người tiến vào, nếu không thấy được gì sẽ hoài nghỉ cô.
Lấy hai cái lạp xưởng, ba quả trứng vịt muối trong lu to ra.
Lát nữa lại làm cá, ốc nước ngọt xào, cuối cùng thêm cài thìa xào nữa.
Có lẽ đủ làm năm món ăn, ở niên đại này đã đủ phong phú.
Phần lớn mọi người ăn tết, đều chưa chắc có thể ăn đồ ăn ngon như vậy.
"Có cần tôi làm gì không?"
Xắn tay áo lên, Thẩm Nguyệt đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lục Thanh Nghiên lấy nguyên liệu nấu ăn ra thì bị sốc.
"Chúng ta cứ ăn tùy tiện chút là được, sao cô còn lấy ra nhiều đồ như thế?"
Nhiều như vậy, Thẩm Nguyệt chưa bao giờ từng thấy nhiều đồ ăn ngon như thế.
"Lạp xưởng không ăn sẽ hỏng, coi như là mọi người ăn giúp tôi."
Vì không khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy có gánh nặng, Lục Thanh Nghiên tìm một cái cớ.
"Cô đi xử lý ốc nước ngọt đi, lát nữa dùng tăm Chu Cảnh Diên làm lấy thịt ốc ra." Ốc nước ngọt cần ngâm nhả bùn cát, thời gian quá ngắn chỉ có thể lấy thịt ốc ra xào.
Cũng may ốc nước ngọt bọn họ nhặt còn rất to, nếu không thực sự khó xử lý.
"Được."
Lục Thanh Nghiên đã nói như vậy, Thẩm Nguyệt xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Nguyệt rời đi, Lục Thanh Nghiên lắc đầu cười.
Bởi vì chỉ có một bệ bếp, cô lựa chọn nấu cơm trước.
Nhân lúc nấu cơm này thì cho lạp xưởng, trứng vịt muối vào lồng hấp, như vậy bớt được nhiều việc.
Sau đó là xử lý cá, lại chuẩn bị tốt gia vị.
Chu Cảnh Diên mài tre thành tăm, làm xong thì bước vào bếp.
"Anh có thể làm gì?"
Lục Thanh Nghiên đang ở trước thớt chuẩn bị chặt cá, phía sau đột nhiên truyền tới giọng của Chu Cảnh Diên.
Cô quay đầu lại nhìn, mùi hương mãnh liệt thuộc về anh lao tới.
Lục Thanh Nghiên không tránh được, bị anh vây trong góc.
"Anh chặt cá đi."
Đưa dao cho anh, Lục Thanh Nghiên tránh sang một bên.
Chu Cảnh Diên ngoan ngoãn nhận lấy dao phay, đứng trước bệ bếp.
Bóng dáng cao lớn khiến cả phòng bếp trông có vẻ chật chội, khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của anh.
Lục Thanh Nghiên nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, vậy mà sinh ra cảm giác năm tháng tĩnh hảo.
Không dám lại nghĩ nhiều, cô xoay người sang chỗ khác nhìn cơm trên bệ bếp chín chưa.