Thẩm Lượng cầm một quả táo trong tay, cái miệng nhỏ hé mở gặm lấy.
"Chị, hương vị của quả táo này giống quả táo người tốt bụng tặng cho chúng ta, thật ngọt thật giòn.
Thẩm Nguyệt mở mắt ra, nhìn về phía quả táo trong tay Thẩm Lượng.
Niên đại này quả táo rất đắt, vừa vặn chỗ Lục Thanh Nghiên cũng có, còn giống với loại táo người tốt bụng tặng cho bọn họ.
Trên đời này, sẽ có chuyện trùng hợp như vậy ư?
"Thanh Nghiên, cô mua quả táo này ở đâu thế?"
Đôi tay của Thẩm Nguyệt nắm chặt ghế, có chút khẩn trương dò hỏi.
Cô ấy muốn biết Lục Thanh Nghiên có phải là người giúp đỡ cô ấy hay không?
Hình như từ lúc bắt đầu, Lục Thanh Nghiên đã cho cô ấy rất nhiều trợ giúp.
Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Nguyệt, mỉm cười.
"Lần trước trong vô tình tiến vào chợ đen, gặp một chú đang bán nên mua mấy quả, rất đắt, cũng không dám mua nhiều.
Thẩm Nguyệt vừa nghe thấy thế, hơi thất vọng.
Lục Thanh Nghiên biết Thẩm Nguyệt hoài nghỉ mình, cũng may tuy quả táo rất đắt, thực sự không phải không có.
"Thẩm Lâm, anh nghỉ ngơi xong chưa?"
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Thẩm Nguyệt không tiện quấy rầy Lục Thanh Nghiên nữa.
Thẩm Lâm đứng dậy khỏi bàn đu dây: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Chu Cảnh Diên đi tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, nhỏ giọng mở miệng: "Nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ khóa kỹ cửa."
"Ừm, mọi người đi đường cẩn thận chút."
Lục Thanh Nghiên về phòng cầm đèn pin đưa cho anh, Chu Cảnh Diên không từ chối giơ tay nhận lấy.
Bốn người đi đến bên ngoài, Lục Thanh Nghiên vẫy tay với mấy người.
"Anh Diên, anh xem anh kìa, đến lúc nào mới có ngày lành có vợ đây?" Đi đến dưới triền núi, Thẩm Lâm bắt đầu trêu chọc Chu Cảnh Diên.
Anh ta dám chắc chắn Chu Cảnh Diên đã sớm muốn cưới Lục Thanh Nghiên, bất đắc dĩ còn chưa tới bước đó.
Chu Cảnh Diên đưa đèn pin cho Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nhận lấy che miệng cười trộm.
"Anh Diên, em sai rồi."
Thẩm Lâm giống y như con thỏ lao vút đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
"Anh Thẩm Lâm chạy trốn nhanh như vậy ư?"
Giọng nói non nớt của Thẩm Lượng có chút ngạc nhiên, cuối cùng Thẩm Nguyệt không nhịn được cười ha ha.
Chu Cảnh Diên bị châm chọc vô cùng tức giận, vốn là vì không cưới được Lục Thanh Nghiên nên trong lòng không vui, hiện giờ còn bị Thẩm Lâm lôi ra nói.
Vì thế tối đó, Thẩm Lâm bị đánh đến kêu to oa oa.
Sáng sớm Lục Thanh Nghiên mở cửa sân ra, vậy mà nhìn thấy Chu Cảnh Diên đứng ở cửa nhà cô.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Chu Cảnh Diên mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
"Anh không đi làm việc sao?"
Nhìn rõ Chu Cảnh Diên ăn mặc không giống đi làm việc, Lục Thanh Nghiên kinh ngạc nói.
"Xin nghỉ."
Thẩm Lâm nói đúng, lúc này theo đuổi vợ mới là chuyện quan trọng nhất.
"Hửm? Anh muốn đi đâu sao?"
Lục Thanh Nghiên tò mò hỏi anh, ánh mắt nhìn xe đạp dưới triền núi.
"Dẫn em đến huyện thành."
"Anh đợi một lát, em đi thay quần áo."
Lục Thanh Nghiên vội vàng chạy vào trong phòng.
Khi trở ra, trên người mặc váy dài Chu Cảnh Diên mua cho cô.
Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn về phía người cô, đôi mắt dịu dàng như nước.
" “húng †a đi thôi" Ngồi ghế sau xe, Lục Thanh Nghiên mở miệng nói.
Chu Cảnh Diên cười khẽ, chân dẫm bàn đạp, chiếc xe chậm rãi đi xa.
Đón gió hè, Lục Thanh Nghiên ngồi ở ghế sau xe.
Xe đạp chậm rãi đi qua con đường bùn đất, hấp dẫn không ít thôn dân đại đội Thịnh Dương nhìn qua.
"Thanh Nghiên, cháu đi đâu với Cảnh Duyên thế?"
"Nhìn tình cảm của hai đứa tốt như vậy, có lẽ chuyện tốt sắp tới đúng không?"
Mấy thím làm việc ở ngoài ruộng ngồi dậy, vui đùa với hai người.
Lục Thanh Nghiên thẹn thùng, không dám đáp lại mấy thím nhiệt tình.
"Chu Cảnh Diên, anh đạp nhanh lên."
Dùng tay chọc eo Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng nói.
Cả người Chu Cảnh Diên cứng đờ, khàn giọng nói: "Nghiên Nghiên, đừng chạm vào eo anh."
Lục Thanh Nghiên nhanh chóng rút tay về, làm bộ ngắm phong cảnh.
"Ôm lấy eo anh, cẩn thận bị ngã."
Vừa rời khỏi đại đội Thịnh Dương, đi trên con đường không người, Chu Cảnh Diên quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên ngồi trên ghế sau.
"Không phải là anh không cho em chạm vào eo anh sao?"
Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng nói thầm, đôi mắt nhìn về phía eo rắn chắc có lực của Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên quay đầu nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, đặt tay cô vào bên hông.