Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 210

Lục Thanh Nghiên nắm lấy áo anh, nhìn bốn phía chắc chắn không có ai xong, cô dựa đầu vào sau lưng Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên cười khẽ, âm thanh gợi cảm khàn khàn, động tác cũng dần chậm lại.

Tới gần huyện thành, Lục Thanh Nghiên buông tay ôm eo Chu Cảnh Diên ra, ngồi nghiêm chỉnh.

Xe dừng trước một căn nhà ở huyện thành, hai bên nhà còn trồng mấy cây liễu.

Lục Thanh Nghiên có chút nghỉ ngờ xuống xe, nhìn Chu Cảnh Diên mở cửa.

"Đây là nhà anh sao?"

Nhà không rộng lắm, khoảng 5-60 mét vuông.

"Ừm, mua năm trước."

Chu Cảnh Diên dắt xe đạp đi vào, đặt ở trong sân.

"Đây là chìa khóa, sau này em muốn đến huyện thành có thể ở nơi này."

Đưa chìa khóa cho Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên dẫn theo cô đi vào nhà.

Lục Thanh Nghiên cho chìa khóa vào trong không gian, đi theo Chu Cảnh Diên đi vào nhà.

Nhà không rộng lắm ngoại trừ nhà chính, chỉ còn lại hai gian phòng, còn có một nhà kề nhỏ.

Tuy nhỏ một chút, nhưng bên trong đầy đủ mọi thứ.

Chu Cảnh Diên mở một cánh cửa bên phải ra: "Đây là phòng của em."

Lục Thanh Nghiên lướt qua anh đi vào phòng, nâng mắt xem qua.

Chiếc giường 1m5 bày biện ở góc tường, cách mép giường không xa còn có một tủ quần áo.

Bên cửa sổ có bàn sách nhỏ, phía trên bày biện một bình hoa, bên trong cắm một bó hoa dại.

Bức rèm là mới, đồ nội thất cũng mới.

Cách trang trí trong phòng tương tự với phòng của cô ở đại đội Thịnh Dương, có thể thấy người làm tất cả dụng tâm cỡ nào. Mấy ngày trước Chu Cảnh Diên đặc biệt tới thu dọn, đồ nội thất cũng là không lâu trước mới làm xong.

"Thích, cảm ơn anh."

Lục Thanh Nghiên nhìn quanh một vòng, gật đầu hài lòng.

Chu Cảnh Diên đi tới trước mặt cô, ôm lấy cô từ phía sau: "Sau này anh sẽ cho em mọi thứ càng tốt hơn."

"Đủ rồi."

Lục Thanh Nghiên xoay người lại ngẩng đầu lên, nhìn Chu Cảnh Diên trong mắt đều là cô.

Cô không thiếu thứ gì, thiếu duy nhất chính là một người yêu mình.

Trong lòng người đàn ông đều tràn ngập là cô, cô còn có gì không thỏa mãn.

"Chu Cảnh Diên, anh nói xem ngày lành là ngày nào?"

Lục Thanh Nghiên dựa vào trong lòng anh, nhẹ giọng mở miệng.

Cả người Chu Cảnh Diên chấn động, đồng tử co rụt lại, mừng rỡ như điên tràn ngập toàn thân.

"Nghiên Nghiên, có phải anh nghe nhầm hay không?"

Trong giọng nói khàn khàn có chút không dám tin, anh hỏi rất cẩn thận.

"Đồ ngốc!"

Lục Thanh Nghiên không dám ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Diên, sợ không thể chịu được tình ý trong mắt anh.

Cô cũng sẽ thẹn thùng, còn là mình chủ động nhắc tới chuyện này.

Lục Thanh Nghiên biết Chu Cảnh Diên đã sớm muốn cưới cô, sở dĩ không mở miệng đơn giản là sợ cô tức giận, sợ cô từ chối.

Lúc này cô chủ động mở miệng, giao đời này của mình vào tay anh.

"Anh trở về sẽ đi xem ngày."

Cố gắng kìm nén kích động, Chu Cảnh Diên nắm chặt tay.

Cho dù ước gì có thể lập tức cưới cô, nhưng anh vẫn ép mình nhịn xuống, nhất định phải tìm ngày tốt cưới cô.

Cuối cùng cô sắp thuộc về anh!

"Chu Cảnh Diên, em không có yêu cầu nhiều đối với tương lai, chỉ cần anh đối xử tốt với em là đủ."

Bởi vì vấn đề hôn nhân thất bai eủa cha me. Luc Thanh Nghiên không nghĩ tới chuyện gả cho người ta.

Cô sợ gặp người giống như cha, cho nên vẫn luôn trốn tránh tình cảm.

Không nghĩ tới sẽ tìm được người mình thích ở thập niên 70, còn nhanh như vậy đã đồng ý ở bên cạnh anh.

"Cha em có vợ bé ở bên ngoài, ông ta làm hại mẹ em buồn bực không vui, cuối cùng mất mạng."

Lục Thanh Nghiên rời khỏi cái ôm của Chu Cảnh Diên, lần đầu tiên nói tới quá khứ của mình.

"Em không nghĩ tới sẽ tìm đối tượng, kết quả lại gặp được anh."

"Em không biết sau này chúng ta có thể sinh ra mâu thuẫn hay không..."

Không đợi Lục Thanh Nghiên nói xong, Chu Cảnh Diên cúi người hôn lấy cô, nuốt hết những lời cô muốn nói vào trong nụ hôn sâu này.

"Mẹ anh không khác mẹ em lắm, anh từng thề nếu có người mình yêu, sẽ đối xử tốt với người đó cả đời, cho dù trả giá bằng tính mạng của anh."

Bên tai là giọng nói trầm thấp của anh.

Lúc này Lục Thanh Nghiên mới ý thức được, mẹ của Chu Cảnh Diên thực sự quá giống với mẹ cô.

Đều vì nửa kia thể xác và tinh thần mới bị thương, cuối cùng mất mạng.

Cảnh ngộ bọn họ gặp phải giống nhau cỡ nào, tâm hồn có bi thương giống nhau.

Có lẽ cô đến thế giới này vì ở bên cạnh anh, vuốt phẳng vết thương của hai bên.
Bình Luận (0)
Comment