Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 211

"Chu Cảnh Diên, chúng ta cùng nhau quên quá khứ không vui đi."

Cô nhếch miệng cười tươi với anh, sau đó nhẹ giọng nói.

"Ừm!"

Những thương tổn đó vì sự tồn tại của cô, đã sớm không tính là gì.

"Đi thôi."

Nắm chặt tay cô, Chu Cảnh Diên đi ra bên ngoài.

Khóa kỹ cửa lại, hai người dọc theo đường cái ở huyện thành đi dạo, chậm rãi đi tới cửa rạp chiếu phim của huyện thành.

Chu Cảnh Diên dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi vào rạp chiếu phim, tốn hai hào mua hai vé phim điện ảnh.

Mua vé xon, hai người cùng nhau đi vào phòng chiếu phim.

Khác với rạp chiếu phim ở thế kỷ 21, rạp chiếu phim ở thập niên 70 rất đơn sơ, phòng chiếu phim đều là từng hàng ghế dài.

Lúc này phòng chiếu phim chen đầy người.

Cẩu Đản không dẫn theo Lục Thanh Nghiên chen chúc lên trước, mà tìm một vị trí ở phía cuối ngồi xuống.

"Thật nhiều người!"

Cả phòng chiếu phim chen chúc đầy người, ngoại trừ ở rạp chiếu phim, thì không khác xem phim điện ảnh lộ thiên.

Cô không nghĩ tới lần đầu tiên mình chính thức hẹn hò, vậy mà là ở rạp chiếu phim thập niên 70.

Có quá nhiều người, độ ấm hơi cao, trên trán Lục Thanh Nghiên có mồ hôi tỉnh mịn.

"Có quạt không?"

Chu Cảnh Diên dán sát bên tai Lục Thanh Nghiên, nhỏ giọng hỏi cô.

Lục Thanh Nghiên gật đầu, nhân lúc bên trong tối đen không có ai chú ý, thì lấy quạt ra đưa cho anh.

Giơ cây quạt, Chu Cảnh Diên giơ tay nhẹ nhàng quạt gió cho cô.

Lạnh lẽo đánh úp lại, Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn anh, cười lộ hàm răng.

"Đừng guat cho em. thưc ra không nóng như vây." "Ừm!"

Động tác của Chu Cảnh Diên không dừng lại, vẫn luôn quạt gió cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên biết người này rất cố chấp, nhìn bốn phía một lát lấy hai que kem ra.

"Mau ăn đi."

Nhét que kem vào trong miệng anh, mình cũng cầm một que chậm rãi ăn.

Bắt đầu chiếu phim điện ảnh, hai người dán sát rất gần, hơi ấm tràn ngập xung quanh.

Phim điện ảnh chiếu hơn một tiếng là xong, Lục Thanh Nghiên chưa đã thèm ra khỏi rạp chiếu phim.

Xem phim điện ảnh với người mình yêu nhất, loại cảm giác này trước đây cô chưa từng cảm thụ.

Cho dù nơi đó đơn sơ, cô vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Đói bụng chưa?"

Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn Tiệm Cơm Quốc Doanh ở phía đối diện.

Lục Thanh Nghiên sờ bụng: "Có chút đói bụng."

"Đi thôi."

Chu Cảnh Diên dịu dàng nhếch miệng, cùng Lục Thanh Nghiên đi về phía Tiệm Cơm Quốc Doanh.

Hai người vừa mới đi tới cửa, có người ở phía sau gọi bọn họ lại.

"Đồng chí Chu!"

Giọng nói kinh ngạc vui mừng truyền tới, Bạch Đào cũng mặc váy trắng dài chạy nhanh tới.

Phía sau cô ta còn có mấy thanh niên trí thức, bị cô ta bỏ xa.

Chu Cảnh Diên quay đầu lại nhìn, biểu cảm lạnh nhạt.

"Đồng chí Chu, anh còn nhớ rõ em không?"

Biểu cảm của Bạch Đào hơi khẩn trương, ngượng ngùng đứng trước mặt Chu Cảnh Diên, trực tiếp xem nhẹ Lục Thanh Nghiên đứng bên cạnh anh.

Cô ta hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng cũng biết được tin tức về Chu Cảnh Diên, nếu không phải hồng thủy tới, cô ta đã sớm đi tìm anh.

Vất vả lắm mới đợi được hồng thủy rút đi, đại đội Hồng Kỳ lại bắt đầu Bạch Đào không xin nghỉ được, chỉ có thể tạm thời từ bỏ chuyện đi tìm Chu Cảnh Diên trước.

Không nghĩ tới ông trời chiếu cố cô ta như vậy, vậy mà hôm nay gặp được anh ở huyện thành.

Lục Thanh Nghiên hơi nhướng mày, đứng bên cạnh không nói chuyện, nhưng thực sự muốn nhìn xem đồng chí nữ này định làm gì?

"Đồng chí Chu, anh không quen biết em sao?"

Không được Chu Cảnh Diên đáp lại, Bạch Đào không cam lòng dò hỏi lần nữa.

Chu Cảnh Diên rời mắt, mở miệng nói với Lục Thanh Nghiên bên cạnh: "Đi thôi."

Bạch Đào há hốc miệng, tiến lên ngăn Chu Cảnh Diên lại: "Đồng chí Chu, anh như vậy rất không lễ phép."

Cô ta có thể coi trọng anh, anh là người nhà quê không nên cảm thấy vinh hạnh sao?

Vì sao lại có dáng vẻ chướng mắt cô ta như thế?

"Vị đồng chí này, hình như hành động của cô càng không lễ phép hơn."

Lục Thanh Nghiên không nhịn được, cười khẽ nhìn Bạch Đào.

Cuối cùng Bạch Đào cũng liếc mắt nhìn Lục Thanh Nghiên một cái, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

Thấy cô mặc váy dài tương tự với mình, thì cười khinh miệt.

Trông xinh đẹp tới mấy còn không phải là người nhà quê ư, từ trong xương cốt sao có thể so được với người thành phố như cô ta.

Ai ui, cô bị xem thường sao?

Nhìn ra được khinh miệt trong mắt Bạch Đào, Lục Thanh Nghiên lập tức có loại xúc động muốn cười.
Bình Luận (0)
Comment