Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 226

Chu Cảnh Diên nhận thầu nhiệm vụ dọn dẹp phòng bếp, Thẩm Lâm đi ra bên ngoài tản bộ, bởi vì anh ta ăn đến no căng.

Lưu Tú Cần ngồi ở nhà chính, nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên nói chuyện phiếm.

Lục Thanh Nghiên rất kiên nhẫn nghe Lưu Tú Cần nói chuyện, đặc biệt thích nghe bà ấy nhắc tới Chu Cảnh Diên.

"Là bà không tốt, không có năng lực bảo vệ Cảnh Diên."

Lưu Tú Cần nghĩ tới chuyện nhiều năm trước, trong lòng không nhịn được tự trách.

Bà già như bà ấy đã dốc hết toàn lực, vẫn không thể bảo vệ được cháu ngoại.

Khi đó bà ấy muốn dẫn theo Cảnh Diên sống riêng, kết quả con trai con dâu ầm ï rất lớn.

Bà ấy bị chọc tức nằm trên giường, là Cảnh Diên đau lòng bà ấy, chủ động rời khỏi Chu gia.

"Thanh Nghiên, bà ngoại giao Cảnh Diên cho cháu, hi vọng hai đứa sống hạnh phúc bên nhau."

Lưu Tú Cần nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, lần đầu tiên trịnh trọng nói chuyện với cô như vậy.

"Bà ngoại, bà yên tâm đi, cháu sẽ sống thật hạnh phúc bên anh ấy."

Xoay tay lại nắm lấy tay Lưu Tú Cần, Lục Thanh Nghiên đảm bảo với bà ấy.

"Ừm, cuối cùng bà ngoại có thể hoàn toàn yên tâm rồi."

Lưu Tú Cần giơ tay lau sạch nước mắt ở khóe mắt, lộ ra tươi cười nhẹ nhàng.

Chu Cảnh Diên đứng ngoài cửa, lằng lặng dựa vào vách tường, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ở cả buổi chiều, Lưu Tú Cần hơi mệt mỏi, Chu Cảnh Diên đỡ bà ấy chuẩn bị rời đi.

"Dùng xe đạp chở bà ngoại về đi."

Nhìn ra được mệt mỏi trên mặt Lưu Tú Cần, Lục Thanh Nghiên nắm chặt lấy tay Chu Cảnh Diên. "Không cần để ý tới bà già này, bà không mệt."

Từ chối ngồi xe, Lưu Tú Cần đi ra bên ngoài.

"Đường không xa lắm, anh đi trở về với bà ngoại, nếu em mệt thì đi vào nghỉ một lát đi."

Chu Cảnh Diên cúi đầu dịu dàng nhìn cô, ngay sau đó xoay người rời đi.

Thẩm Lâm đứng ở cửa sân, vẫy tay với Lục Thanh Nghiên: "Chị dâu, em đi đây, cảm ơn chị hôm nay chiêu đãi."

"Trên đường đi cẩn thận một chút."

Lục Thanh Nghiên vẫy tay, nhìn theo mấy người rời đi.

Cô chuẩn bị vào nhà nghỉ ngơi, còn chưa đóng cửa kỹ, có người nhanh chóng chen vào.

"Thanh Nghiên."

Một gương mặt tràn ngập tò mò dán sát lại gần mặt Lục Thanh Nghiên, Ngô Tiểu Anh kích động nhìn xe đạp trong sân.

"Tôi có thể sờ xe đạp không?"

"Cứ sờ thoải mái."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Ngô Tiểu Anh, không rõ cô ấy kích động cái gì.

Thưởng thức xe đạp xong, Ngô Tiểu Anh cười tủm tỉm nhìn Lục Thanh Nghiên, đôi mắt tỏa sáng.

"Nghe nói lễ hỏi của Chu Cảnh Diên là 888 tệ, còn xe đạp kia nữa chẳng phải hơn 1000 tệ sao?"

Ngô Tiểu Anh nói đến hơn 1000 tệ, giọng nói không nhịn được run rẩy, giống y như đúc mẹ cô ấy.

Hơn một ngàn tệ là bao nhiêu, cô ấy căn bản không dám tưởng tượng.

Nghe nói vì cưới được Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên đã lấy hết tiền mình tích cóp được mấy năm nay làm lễ hỏi.

Trời ạ, rốt cuộc anh là người đàn ông tốt tới mức nào!

"Mẹ cô nói cho cô à?"

Lục Thanh Nghiên đau đầu che trán.

Có lẽ chỉ một lát sau, cả đại đội đều biết chuyện tốt Chu Cảnh Diên làm.

Không biết cô đi ra ngoài, có trở thành quốc bảo hay không? "Đúng vậy, xin lỗi Thanh Nghiên, tôi trở về sẽ nhắc nhở mẹ tôi đừng nói ra ngoài."

Ngô Tiểu Anh tràn ngập áy náy nhìn cô, kịp phản ứng lại Lục Thanh Nghiên không kích động như trong tưởng tượng.

"Không sao, sớm muộn gì mọi người cũng biết."

Lục Thanh Nghiên thở dài một hơi trong lòng.

"Chu Cảnh Diên khá tốt."

Ngô Tiểu Anh vui vẻ thay Lục Thanh Nghiên, có người tốt đối xử thật lòng với mình, chính là ước mơ của tất cả phụ nữ.

"Ừm, anh ấy khá tốt."

Lục Thanh Nghiên tán thành đối với những lời này, nghĩ tới Chu Cảnh Diên bất tri bất giác nở nụ cười.

Ngô Tiểu Anh hơi chua xót, vì sao cô ấy phải tới đây chịu tội?

"Không còn sớm nữa, tôi đi trở về đây, nếu không lát nữa mẹ tôi sẽ tới tìm tôi."

Ngô Tiểu Anh mở miệng tạm biệt Lục Thanh Nghiên.

Tiến Ngô Tiểu Anh ra cửa, Lục Thanh Nghiên vừa định về nhà thì bị mấy thím dưới triển núi gọi lại.

"Thanh Nghiên, nghe nói cháu đính hôn, thím chúc mừng cháu nhé."

"Nhóc Thanh Nghiên, lễ hỏi Chu Cảnh Diên cho cháu hơn 1000 tệ, có phải là thật hay không?"

"Thím nghe người ta nói có tam chuyển nhất vang, còn có 1000 tệ lễ hỏi."

"Có phải mấy bà nghe nhầm không? Sao tôi nghe nói là cho 2000. thực sự là số tiền lớn tới mức nào chứ? Cả đời này tôi cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!"

Mấy thím càng nói càng thái quá, Lục Thanh Nghiên sợ tới mức cười gượng, nhanh chóng trốn về nhà.
Bình Luận (0)
Comment