Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 227

Mấy ngày kế tiếp, Lục Thanh Nghiên không ra cửa, cô thực sự sợ mấy thím hóng chuyện này.

Mấy ngày sau, bác gái Chu của đội hai lại tới cửa lần nữa.

"Bác sĩ Lục, cháu đi xem con dâu bác với."

Trên gương mặt bác gái Chu tràn ngập sốt ruột, kéo Lục Thanh Nghiên không buông.

"Bác gái Chu, bác đừng vội, cháu lập tức đi theo bác khám."

Nghe ý của bác gái Chu, con dâu Tằng Tĩnh Lan đã sinh hai ngày nhưng vẫn không sinh ra, có dấu hiệu gặp nạn.

Cái thai này của cô ấy mang thai rất gian nan, nếu không có Lục Thanh Nghiên đứa bé đã sớm mất.

Hai người vội vàng đi tới đội hai.

Vừa đến nhà bác gái Chu, còn chưa vào cửa đã nghe thấy được từng tiếng kêu tê tâm liệt phế thống khổ của Tằng Tĩnh Lan.

Bà đỡ là người đỡ đẻ cho Từ Kiều Kiều lần trước, vẻ mặt sốt ruột nói: "Há to miệng thở, nàng dâu Chu gia mau dùng sức!"

Lục Thanh Nghiên đợi ở bên ngoài, một khi Tằng Tĩnh Lan có bất cứ chỗ nào không thích hợp, cô sẽ lập tức đi vào giúp đỡ.

"Không được, Tĩnh Lan không có sức lực."

Bà đỡ thấy Tằng Tĩnh Lan không thích hợp, gọi ra bên ngoài.

Bác gái Chu và chồng của Tằng Tĩnh Lan sốt ruột không thôi, không biết nên làm thế nào bây giờ.

"Để cháu đi vào xem."

Lục Thanh Nghiên xách theo hộp thuốc, đẩy cửa đi vào.

"Bác sĩ Lục."

Bà đỡ thấy Lục Thanh Nghiên tiến vào, gọi cô một tiếng.

"Thím, để cháu xem cho."

"Được được, thím tránh ra, cháu tới xem đi."

Bà đỡ từng thấy được sự lợi hại của Lục Thanh Nghiên, rất tin tưởng cô.

Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, cẩn thận đánh giá tình hình của Tằng Tĩnh Lan, xác định chỉ là kiệt sức, không phải khó sinh. Cô mở hộp thuốc ra, lấy ra một bình nhỏ đổ một miếng nhân sâm bên trong.

"Ngậm lấy, đừng ăn."

Tằng Tĩnh Lan suy yếu há miệng, ngậm lấy miếng nhân sâm.

"Bác sĩ Lục, đây là gì thế?"

Bà đỡ nhìn qua, tò mò dò hỏi.

"Miếng nhân sâm."

"Cái gì? Nhân sâm ư?"

Đương nhiên là bà đỡ biết nhân sâm trân quý cỡ nào.

Không nghĩ tới bác sĩ Lục hào phóng như vậy, vậy mà lấy miếng nhân sâm ra cho nàng dâu Chu gia ăn.

Tằng Tĩnh Lan có sức lực, đứa bé nhanh chóng sinh ra.

Lục Thanh Nghiên rời khỏi phòng, bên tai là tiếng khóc thanh thúy vang dội của trẻ con.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười dịu dàng, trong đầu còn nghĩ sau này cô sinh con, không biết trông có xinh đẹp hay không?

"Cảm ơn cháu, bác sĩ Lục."

Bác gái Chu nghe thấy tiếng khóc, không ngừng cảm kích Lục Thanh Nghiên.

"Không sao ạ."

Xách theo hộp thuốc, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị rời đi."

"Bác sĩ Lục, thuốc này bao nhiêu tiền."

"Cho cháu 2 tệ đi."

Nhân sâm cô đưa cho Tằng Tĩnh Lan ngậm là nhân sâm có niên đại 50 năm trồng trong không gian, thu 2 tệ cũng không tính là nhiều.

Tuy bác gái Chu đau lòng 2 tệ, nhưng vẫn sảng khoái đưa tiền, còn tự mình tiễn Lục Thanh Nghiên ra cửa.

Lục Thanh Nghiên rời khỏi đội hai, không đi tìm Chu Cảnh Diên, sợ quấy rầy anh làm việc.

Cô chậm rãi đi dọc theo đường bùn đất, đi về phía đội một.

Khoảng 2 phút sau, Lục Thanh Nghiên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền từ trong rừng cây rậm rạp ra. Trần Ni yêu kiều làm ra vẻ nói, xen lẫn chút giả mù sa mưa.

"Trần Ni, vì sao em đối xử tốt với anh như vậy?"

Lúc này trong giọng nói của Liễu Siêu không còn chán ghét Trần Ni như xưa.

"Bởi vì em thích anh, muốn ở bên cạnh anh."

Trần Ni thâm tình mở miệng: "Chỗ em còn có mấy tệ, anh mang về đi."

Trong rừng cây là một trận im lặng.

Chỉ một lát sau, giọng nói của Liễu Siêu lại truyền ra lần nữa: "Hóa ra em mới đối xử tốt nhất với anh."

"Anh Siêu, cuối cùng anh cũng tiếp nhận em."

Trần Ni nhỏ giọng khóc lóc, phía sau cỏ dại truyền ra tiếng quần áo cọ sát sột soạt.

Rất nhanh, có người đi từ trong ra.

Lục Thanh Nghiên nhanh chóng trốn phía sau một cây đại thụ.

Một tay của Liễu Siêu ôm chiếc áo sơ mi mới tinh, một tay cầm hộp cơm.

Nhìn bốn phía một lát thấy không có ai, tâm trạng của anh ta không tệ rời đi.

Trần Ni chậm rãi đi ra, chỉnh lại quần áo của mình, nhìn về phía Liễu Siêu rời đi trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt.

Gương mặt cô ta trắng nõn kiều nộn, thanh lệ động lòng người, giống như hai người khác hoàn toàn đối với người có gương mặt đen đỏ trước đây.

Mái tóc khô vàng trở nên mềm mại, tuy còn chưa biến thành đen như mực, nhưng cũng là màu nâu rất đẹp.
Bình Luận (0)
Comment