Điền Điền và mấy đứa bé đi theo bên cạnh bà ấy.
"Bà Tống, nhà tranh mà chị tiên nữ nói, thực sự sẽ có ư?"
Một cô bé chân thọt, trên mặt là kỳ vọng hỏi bà Tống.
Trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn của bà Tống là kiên định: "Nhất định sẽ có, đến lúc đó chúng ta không cần lưu lạc khắp nơi nữa."
Nói thật, bà Tống cũng không chắc chắn lắm, bà ấy sợ mình đang nằm mơ.
"Nhà tranh, là nhà tranh."
Tiêu Tiêu chỉ vào nhà tranh dưới một cây bưởi ở ngay phía trước, tuy hẻo lánh một chút nhưng nhìn rất tốt, nóc nhà và vách tường đều tốt.
Cuối cùng bọn họ cũng có chỗ để ở!
Tiêu Tiêu và đám Điền Điền kích động chạy tới, vây quanh nhà tranh.
Bà Tống bước nhanh lên trước, vừa khẩn trương vừa vui vẻ.
"Trên mặt đất có chìa khóa."
Điền Điền mắt sắc thấy được chìa khóa trên đất, đưa cho bà Tống.
Bà Tống run rẩy vươn tay, mở cửa ra.
Mấy đứa bé không nhịn được chạy vào trước một bước, ngay sau đó phát ra tiếng kêu hưng phấn.
"Bà Tống, rất nhiều đồ, chị tiên nữ cho chúng ta thật nhiều đầ."
"Có quần áo, còn có chăn."
"Đồ ăn, thật nhiều đồ ăn."
"Còn có tiền, thật nhiều tiền."
Bà Tống đứng ở cửa, nhìn lương thực chất đầy phòng cuối cùng nước mắt không kìm nén được chảy ra.
"Thực sự là tiên nữ, cảm ơn tiên nữ!"
Lưu lạc lâu như vậy, cuối cùng cũng có nhà.
Sau này lại nghĩ cách thêm hộ khẩu cho đám nhỏ, đến lúc đó bọn họ cũng có thể kiếm công điểm, sống sót thật tốt.
Phải đắp một tượng tiên nữ, mỗi ngày lạy một lạy, như vậy có thể khiến trong lòng bọn họ ôm tâm tư cảm kích.
"Bà Tống, trong này có trứng gà, còn có một con gà mái." "Còn có hai con gà sống, chị tiên nữ thực sự quá tốt."
Bên tai là giọng nói vui sướng của đám nhỏ, bà Tống bước vào, trên mặt lộ ra tươi cười hiền từ.
Lục Thanh Nghiên đạp xe, đi về phía đại đội Thịnh Dương.
"Tiểu đồng chí."
Ven đường, một bà cụ ăn mặc chỉnh tề vẫy cô lại.
Lục Thanh Nghiên bị bắt dừng lại, nhìn về phía bà cụ: "Bà à, bà có việc gì sao?"
Bà cụ khập khiễng tiến lên trước, vẻ mặt áy náy: "Tiểu đồng chí, có thể làm phiền cháu đưa bà về nhà không? Bà không cẩn thận trật chân, thực sự không đi nổi."
Lục Thanh Nghiên vừa thấy bà cụ này, lập tức cảnh giác theo bản năng.
Trước đó không lâu mới gặp đám buôn người giả vờ đáng thương ở huyện thành, chuyện này khiến cô không thể không đề phòng.
Cẩn thận đánh giá đúng là bà cụ này bị trật chân, ánh mắt sáng trong, không phải người xấu.
"Bà ở chỗ nào vậy?"
Chần chừ nửa phút, dưới ánh mắt cầu xin của bà cụ Lục Thanh Nghiên đồng ý chở bà ấy về.
Mới cầm tiền tài bất nghĩa của anh Tường, vậy mà trong vòng một ngày gặp hai chuyện cần cô giúp đỡ.
Là ông trời đang ám chỉ cô giúp đỡ sao?
Hay là nói cầm đồ nên giúp đỡ là lẽ đương nhiên?
Thôi, rối rắm có ích lợi gì, không thể đạp xe rời đi luôn, mặc kệ một bà cụ ở nơi này được.
"Bà ở huyện thành, cách nơi này rất gần."
Sợ Lục Thanh Nghiên mặc kệ mình, bà cụ lập tức ngồi lên ghế sau.
Lục Thanh Nghiên hơi nhíu mày, chỉ có thể chấp nhận số mệnh quay đầu xe, đạp tới huyện thành.
Nửa tiếng sau, cô dừng bên ngoài căn nhà ở trung tâm huyện thành.
Bà cụ đã giới thiệu nửa đường mình họ Vu, bảo Lục Thanh Nghiên gọi bà ấy là bà Vu được rồi.
Nhìn thấy nhà, bà Vu xuống khỏi xe, cười ha ha mời Lục Thanh Nghiên "Bà Vu, không còn sớm nữa cháu cần phải về nhà."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, uyển chuyển từ chối lời mời.
Bà Vu vừa nhìn Lục Thanh Nghiên là thích, tiểu đồng chí tốt như vậy bây giờ rất ít, không biết cháu trai bà ấy có thích không?
"Thanh Nghiên, mau vào ngồi đi, cháu giúp bà như vậy, không tiến vào nghỉ ngơi một lát bà Vu sẽ áy náy."
Một tay của bà Vu kéo Lục Thanh Nghiên, một tay cầm lấy xe đạp của cô.
Lục Thanh Nghiên thực sự không có biện pháp, chỉ có thể đi theo bà Vu vào nhà bà ấy, chuẩn bị ở một hai phút thì rời đi.
"Thanh Nghiên, ăn một chút đi."
Bà Vu nhiệt tình tiếp đón Lục Thanh Nghiên, rót một cốc nước đường cho cô, lại lấy điểm tâm trân quý trong phòng mình ra.
"Bà Vu, cảm ơn bà ạ."
Lục Thanh Nghiên căng da đầu cầm lấy một miếng điểm tâm dưới tầm mắt của bà Vu.
"Đây là trái cây con dâu bà mua về, cháu nếm thử đi."
Cắt non nửa quả dưa hấu đặt lên bàn, bà Vu cầm lấy đưa cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên có chút không chịu nổi nhiệt tình của bà Vu, rất muốn lập tức rời đi.