Ánh mắt bà cụ này nhìn cô càng lúc càng không thích hợp, giống như đang đánh giá gì đó, cuối cùng còn ngồi đó gật đầu.
Nhà bà Vu khoảng tám chín mươi mét vuông, ở niên đại này coi như là diện tích rộng.
Trong phòng rất chú trọng trang trí, tuy không có thứ gì nhưng có thể nhìn ra được nhà này có điều kiện không tệ.
"Cháu cảm ơn ạ!"
Ăn miếng dưa hấu xong, Lục Thanh Nghiên đứng dậy: "Bà Vu, cháu phải trở về ạ."
"Đợi một lát, lại nghỉ ngơi thêm một lát nữa."
Bà Vu lôi kéo Lục Thanh Nghiên, trong đôi mắt tràn ngập ý cười: "Bà vừa thấy cháu lập tức cảm thấy hợp ý, lại chơi với bà thêm lát nữa."
Cháu nội của bà ấy sắp tan làm, nhất định phải để anh ta nhìn xem, nói không chừng hai người thích nhau, bà ấy sẽ nhanh chóng có cháu dâu.
"Mẹ, mẹ có khách ạ?"
Cửa được người ta mở ra từ bên ngoài, một người phụ nữ trung niên đi vào.
Tay bà ta cầm túi da màu đen, mặc váy dài sợi tổng hợp, dưới chân là đôi giày xăng đan plastic.
"Đúng vậy, hôm nay mẹ không cẩn thận trẹo chân, là Thanh Nghiên đưa mẹ trở về."
Bà Vu gật đầu, giới thiệu người phụ nữ trung niên với Lục Thanh Nghiên: "Đây là con dâu của bà Hạ Tú Hồng, cháu có thể gọi là dì."
Lục Thanh Nghiên lễ phép đứng dậy: "Cháu chào dì."
Hạ Tú Hồng đặt túi da màu đen xuống, đi về phía Lục Thanh Nghiên.
Ánh mắt nhìn về phía bàn, khi thấy dưa hấu điểm tâm đặt trên bàn thì gương mặt âm trầm.
Sao mẹ chồng bà ta lấy ra nhiều thứ tốt chiêu đãi người ta như vậy?
"Chào cô."
Cho dù trong lòng không thoải mái, trên mặt Hạ Tú Hồng vẫn là ý cười. đánh giá cô.
Không thích ánh mắt của Hạ Tú Hồng, Lục Thanh Nghiên lại chuẩn bị mở miệng nói trở về lần nữa.
Không đợi cô mở miệng, Hạ Tú Hồng mở miệng trước: "Thanh Nghiên đúng không, nhà ở chỗ nào?"
Không có lễ phép hỏi chuyện như vậy, khiến gương mặt của Lục Thanh Nghiên lạnh lẽo.
"Ở đại đội Thịnh Dương."
Ôm chút lễ phép cuối cùng, Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt trả lời.
"Đại đội Thịnh Dương ư? Ở nông thôn à?"
Hạ Tú Hồng vốn còn có sắc mặt tốt, vừa nghe Lục Thanh Nghiên ở nông thôn, gương mặt lập tức âm trầm.
"Tú Hồng, nói linh tỉnh gì thế."
Bà Vu biết con dâu mình kỳ thị người nhà quê cỡ nào, bất mãn quát lớn bà ta.
"Mẹ, sao mẹ có thể dẫn người nhà quê vào nhà? Ai biết trên người cô ta có bệnh hay không?"
Vẻ mặt Hạ Tú Hồng ghét bỏ, không chút khách sáo châm chọc mỉa mai trước mặt Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên cười mỉa một tiếng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Hạ phu nhân, tôi cần phải nói cho bà, người nhà quê không có bất cứ bệnh gì."
"Nhưng thật ra bà đó, có bệnh cao cao tại thượng."
Sau khi nói xong, Lục Thanh Nghiên không chút lưu luyến xoay người rời đi.
"Cô... Cô đứng lại đó cho tôi!"
Thân là chủ nhiệm trong xưởng dệt của huyện, Hạ Tú Hồng chưa từng bị người ta nhục nhã như vậy.
"Được rồi."
Bà Vu biết chuyện cháu dâu đã ngâm nước nóng, giữ chặt tay Hạ Tú Hồng.
"Mẹ, để con nói chuyện hẳn hoi với con nhóc kia đã."
Hạ Tú Hồng bắt đầu phô trương, coi Lục Thanh Nghiên như cấp dưới của mình muốn giáo huấn. cảm thấy đen đủi.
Cô không hối hận chuyện đưa bà Vu trở về, chẳng qua không nghĩ tới gặp người kỳ lạ như Hạ Tú Hồng.
Vậy mà kỳ thị người nhà quê, cho rằng người thành phố cao quý ư?
Đúng là buồn cười!
"Đồng chí Lục?"
Giọng nói kinh ngạc còn vui mừng truyền từ phía trước Lục Thanh Nghiên tới.
Lục Thanh Nghiên đang cảm thấy không thoải mái ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới thì hơi sửng sốt.
"Đồng chí Ôn?"
Lại là Ôn Ngôn từng tỏ tình với cô, sao lại trùng hợp gặp được ở đây như vậy?
Ôn Ngôn mặc đồng phục, cất bước đi về phía Lục Thanh Nghiên.
"Sao đồng chí Lục đi ra từ nhà tôi vậy?"
"Nhà anh?"
Nghe được là nhà Ôn Ngôn, biểu cảm của Lục Thanh Nghiên thay đổi.
Có cần trùng hợp như vậy không?
Đây là duyên phận phân chó gì thế này?
Cho nên Hạ Tú Hồng kia là mẹ Ôn Ngôn ư?
Thấy biểu cảm của Lục Thanh Nghiên kỳ lạ, Ôn Ngôn không hiểu gì.
"Là nhà tôi, cô tới tìm tôi sao?"
"Không phải, tôi đưa bà Vu trở về, không nghĩ tới là nhà anh."
Lục Thanh Nghiên trực tiếp phủ nhận, cô điên rồi mới đi tìm Ôn Ngôn.
Biểu cảm của Ôn Ngôn lập tức ảm đạm, biết rõ cô sẽ không tới tìm anh ta, vẫn ôm một chút kỳ vọng.
"A Ngôn!"