Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 235

Giọng nói bén nhọn của Hạ Tú Hồng vang lên, bóng dáng nhanh chóng chạy tới.

Bà ta nắm lấy cánh tay của Ôn Ngôn, kéo anh ta ra không cho anh ta tới gần Lục Thanh Nghiên.

"Mẹ, mẹ đang làm gì thế?"

Ôn Ngôn bị động tác của Hạ Tú Hồng dọa sợ, giọng nói trầm thấp hơn.

"Đi vào."

Hạ Tú Hồng không nghĩ tới, vậy mà con trai quen cô gái nông thôn này.

Nhìn dáng vẻ của con trai, còn có chút khác biệt đối với cô.

Bà ta tuyệt đối không cho phép Ôn Ngôn thích người nhà quê.

"Mẹ...

"Mẹ nói đi vào."

Hạ Tú Hồng rất tức giận.

Ôn Ngôn biết rõ tính cách của mẹ mình, cười áy náy với Lục Thanh Nghiên đi vào nhà.

Ôn Ngôn tiến vào xong, Lục Thanh Nghiên không để ý tới Hạ Tú Hồng đẩy xe rời đi.

"Đứng lại!"

Hạ Tú Hồng nhanh chóng tiến lên, chặn đường đi của Lục Thanh Nghiên.

"Làm phiền tránh ra."

Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn Hạ Tú Hồng.

"Tôi biết ý nghĩ của đám phụ nữ nông thôn các cô, đơn giản là muốn gả vào huyện thành."

Hạ Tú Hồng không cho phân trần phê bình Lục Thanh Nghiên, dáng vẻ cao cao tại thượng.

"Tôi tuyệt đối không cho phép người như cô gả vào nhà tôi, xin khuyên cô một câu, đừng cả ngày ôm giấc mộng không thực tế."

"Hạ phu nhân, có phải bà mắc chứng vọng tưởng hay không? Tôi khuyên bà nên đi kiểm tra." Lục Thanh Nghiên cười châm chọc, Hạ Tú Hồng giống y như vai hề nhảy nhót.

Chỉ biết nhảy nhót trước mặt cô, lại không biết mình như vậy trông xấu xí cỡ nào.

Sao bà ta lại nhận định cô muốn gả vào nhà bà ta?

Nói thật, cô thực sự coi thường!

"Cô dám mắng tôi?"

Hạ Tú Hồng trợn to mắt, nổi giận đùng đùng.

"Là bà nói năng lỗ mãng trước, tôi chỉ đáp lễ bà mà thôi."

Lục Thanh Nghiên cúi đầu nhìn Hạ Tú Hồng thấp hơn cô một cái đầu, khí thế lập tức trở nên bức người.

"Nếu muốn người khác tôn kính bà, thì phải học cách tôn trọng người ta trước."

"Bà cho rằng nhà bà có bao nhiêu lợi hại, thấy người ta là cho rằng người ta muốn gả vào nhà bà."

"Tôi có đối tượng, rất nhanh sẽ kết hôn, đừng cho rằng tôi sẽ ôm lấy con trai bà không bỏ."

"Nói một câu nói thật không dễ nghe, nhà bà quá nghèo quá keo kiệt, tôi thực sự coi thường."

Đều là gia đình rách nát gì thế, sao không biết xấu hổ giả vờ rộng lượng trước mặt cô?

Còn coi thường nhà quê ư?

Lục Thanh Nghiên nói rõ ràng từng chữ từng câu, khí thế khiếp người.

Hạ Tú Hồng bị lời nói của cô làm cho choáng váng, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, bà ta mới lấy lại tỉnh thần, tức tới mức cả người phát run.

"Cô... Vậy mà cô coi thường nhà tôi?"

"Đúng vậy, rất kém cỏi! Đặc biệt là có loại người như vậy, chỉ là người huyện thành có gì ghê gớm chứ?"

Lục Thanh Nghiên không muốn nói lời vô nghĩa với Hạ Tú Hồng, đạp xe đạp rời đi.

"Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì thế?"

Đợi Lục Thanh Nghiên rời đi, Ôn Ngôn tràn ngập xấu hổ đi ra. nghe thấy được Lục Thanh Nghiên khinh thường phản bác.

Anh ta không dám đi ra ngoài, bởi vì hổ thẹn, thẹn đối mặt với cô.

"Sau này không được lui tới với cô gái như vậy, có nghe thấy không?"

Hạ Tú Hồng kéo Ôn Ngôn, lải nhải không thôi.

"Mẹ, người ta đưa bà nội trở về, sao mẹ lại nói như vậy?"

Ôn Ngôn không biết mẹ mình sẽ là người chê nghèo yêu giàu như vậy.

Bà ta căn bản không biết Lục Thanh Nghiên ưu tú cỡ nào.

Trong lòng anh ta vốn còn ôm chút hi vọng, hiện giờ đều bị mẹ anh ta đánh nát.

Nếu sau này gặp cô, anh ta nên đối mặt với cô thế nào?

Bà Vu thở dài đi từ trong nhà ra: "Tú Hồng, con khiến mẹ quá thất vọng rồi."

Đồng chí nữ người ta tốt bụng đưa bà ấy trở về, còn bị nhà bà ấy bắt nạt, bà Vu xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình.

“Mẹ...

Hạ Tú Hồng không rõ, vì sao người nhà đều chỉ trích bà ta.

"Có phải mẹ cho rằng con trai mẹ ưu tú cỡ nào không?"

Ôn Ngôn cười khổ nói, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên rời đi: "Cô ấy căn bản coi thường con trai mẹ."

"Sao có khả năng?"

Hạ Tú Hồng không tin, kéo Ôn Ngôn: "Con nói cho mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Lần trước con trai mẹ nhất kiến chung tình với cô ấy, nhưng người ta coi thường con trai mẹ."

"Cô ấy có đối tượng, cao hơn con trai mẹ, còn đẹp trai hơn, con lấy gì so với người ta?"

Ôn Ngôn cười khổ, cả người tản ra uể oải khổ sở.
Bình Luận (0)
Comment