Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 257

"Anh rất vui, rất vui."

Liên tục nói hai từ rất vui, giọng nói của Chu Cảnh Diên kèm theo men say.

"Chu Cảnh Diên, có phải anh say rượu hay không?"

Lục Thanh Nghiên kịp phản ứng, tửu lượng của mình tốt, không đại biểu tửu lượng của Chu Cảnh Diên cũng tốt.

Vừa rồi cô còn luôn rót rượu cho anh nữa.

"Không say."

Chu Cảnh Diên hơi say đâu thừa nhận mình uống say.

"Được rồi, anh không say."

Những lời này khiến Lục Thanh Nghiên có thể chắc chắn, Chu Cảnh Diên thực sự say.

Nhưng mà còn chưa say tới mức độ không biết mình là ai.

"Anh ngồi một lát đi."

Lục Thanh Nghiên chỉ ghế dài ở nhà chính.

Chu Cảnh Diên quay đầu lại nhìn, ngoan ngoãn buông cô ra đi tới nhà chính, an tĩnh ngồi trên ghế.

"Đợi em một lát."

Lục Thanh Nghiên đứng trước mặt anh, cười lắc đầu vỗ bả vai của Chu Cảnh Diên.

"Em muốn đi đâu?"

Men say tràn ngập trong đôi mắt của Chu Cảnh Diên, khiến đôi mắt của anh phủ kín sương mù.

"Em đi nấu canh giải rượu cho anh."

Kiên nhẫn giải thích với anh, Lục Thanh Nghiên lại dặn dò anh ngoan ngoãn đợi một lát.

"Được!"

Cơ thể cao lớn của Chu Cảnh Diên ngồi trên ghế dài, ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn cô.

Ôi trời ơi, Chu Cảnh Diên uống say đáng yêu như vậy ư?

Lục Thanh Nghiên lại thấy được khác biệt của anh lần nữa, suýt nữa bị mê hnăc khâng hước đi nổi. Không dám tiến vào không gian trước mặt Chu Cảnh Diên, cô sợ anh không tìm thấy được cô mà hoảng loạn.

Lục Thanh Nghiên đến phòng bếp xong, mới tiến vào không gian.

Dựa vào tốc độ nhanh nhất nấu canh giải rượu, sau đó cô bưng bát tới nhà chính.

"Vợ à, em đi đâu thế?"

Vừa nhìn thấy cô, Chu Cảnh Diên đứng dậy khỏi ghế bước nhanh về phía Lục Thanh Nghiên.

"Em ở đây."

Một tay của Lục Thanh Nghiên bưng bát, một tay khác vươn về phía Chu Cảnh Diên để mặc anh nắm tay mình.

Sao tiến vào không gian một chuyến, sau khi ra ngoài càng say như vậy?

"Vợ à, đừng rời khỏi anh, anh không thể không có em."

Chu Cảnh Diên men say mông lung nhìn Lục Thanh Nghiên, nắm chặt tay cô không buông.

"Em không đi."

"Thực sự không đi ư?"

"Thực sự không đi."

Về đề tài không đi này, Lục Thanh Nghiên rất kiên nhẫn trả lời Chu Cảnh Diên.

Sau khi anh say cô mới biết được, hóa ra ở trong lòng anh sợ hãi cô rời đi cỡ nào.

"Mau uống canh giải rượu."

Lục Thanh Nghiên đưa bát cho Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên ngoan ngoãn nhận lấy, cảm nhận được độ nóng thì nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên mới bưng bát:

"Có đau không?"

Anh cúi người dịu dàng thổi lòng bàn tay cô, trong mắt tràn ngập đau lòng.

"Không đau."

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên hơi ướt át, cảm động Chu Cảnh Diên uống say còn có thể nghĩ tới cô trước tiên.

"Là anh không tốt." Kèm theo men say, Chu Cảnh Diên bắt đầu tự trách.

Lục Thanh Nghiên dựa vào lòng anh, vươn tay ôm lấy anh: "Đồ ngốc, anh đã rất tốt."

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên thâm thúy, ôm lấy Lục Thanh Nghiên kéo cô ngồi lên đùi mình.

Một tay anh chế trụ eo nhỏ của cô, một tay khác để sau gáy cô, hôn nụ hôn nóng bỏng còn mãnh liệt hơn trước.

Anh chậm rãi đè lên người cô, Lục Thanh Nghiên bị bắt ngửa ra sau, mặc kệ mái tóc dài tản ra gần như chạm tới mặt đất.

Hơi thở dần trở nên khó khăn, cuối cùng Lục Thanh Nghiên không chịu nổi giơ tay đánh lên lồng ngực rắn chắc của Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô không nỡ buông ra, trong đôi mắt có nhẫn nhịn màu đỏ tươi, dục vọng tràn ngập trong mắt.

"Chu Cảnh Diên, anh mau uống canh giải rượu đi."

Bị tình cảm mãnh liệt của anh dọa sợ, Lục Thanh Nghiên muốn chạy trốn nhưng đâu biết vẫn bị anh ôm chặt trong lòng.

Chu Cảnh Diên bưng canh giải rượu lên, một ngụm uống sạch.

"Chúng ta đi ra ngoài đi dạo không?"

Lục Thanh Nghiên nhìn ra bên ngoài.

Tối nay ánh trăng sáng ngời hơn ngày xưa, từng ngôi sao giống như đá quý lộng lẫy điểm xuyến bầu trời đêm.

Sắc trời không còn sớm, đại đội Thịnh Dương đã sớm an tĩnh lại, hai người sóng vai đi trên đường đất.

"Chu Cảnh Diên, em muốn ngồi trên cây."

Lục Thanh Nghiên chỉ vào một cây đại thụ, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên bên cạnh.

"Đi theo anh."

Nắm lấy tay cô, Chu Cảnh Diên đi về phía đại thụ.

Giống như ngày ấy xem phim điện ảnh, anh lên cây trước, sau đó cúi người nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên ngồi trên cây, hai chân lắc lư nhìn trăng sáng trên cao, dựa đầu vào bả vai dày rộng của Chu Cảnh Diên.
Bình Luận (0)
Comment