Một tay của Chu Cảnh Diên ôm lấy Lục Thanh Nghiên, để mặc cô dựa vào mình, cùng nhìn bầu trời đêm với cô.
"Chu Cảnh Diên, hôm nay em còn có một món quà vô cùng quan trọng chưa tặng cho anh."
Một lúc lâu sau, Lục Thanh Nghiên chậm rãi mở miệng, trên mặt đều là thần bí.
"Anh đoán xem, rốt cuộc là gì?"
"Không biết."
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Chu Cảnh Diên lắc đầu.
Anh cho rằng bữa tối dưới ánh nến, bánh sinh nhật là quà cô chuẩn bị.
Vậy mà bây giờ vẫn còn quà?
"Chu Cảnh Diên ngốc nghếch, anh không thể suy nghĩ nhiều hơn sao?"
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu, tức giận trừng anh một cái.
Chu Cảnh Diên nhìn cô với vẻ vô tội, lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Lục Thanh Nghiên mỉm cười, ánh trăng chiếu lên người cô, kèm theo tia sáng màu bạc, khiến cả người cô thoạt nhìn dịu dàng nhã nhặn lịch sự.
Đôi mắt cô sáng trong, khiến người ta nhìn không thể rời mắt.
"Chu Cảnh Diên, món quà cuối cùng em muốn tặng anh chính là..."
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký đi!"
Cả người Chu Cảnh Diên chấn động, như có dòng điện mãnh liệt lan ra toàn thân, khiến cả người anh tê dại, không thể nhúc nhích.
"Nghiên Nghiên, em mới nói gì cơ?"
Anh cho rằng mình nghe nhầm, thật cẩn thận dò hỏi.
Cho dù mấy ngày nữa hai người sẽ đăng ký kết hôn, nhưng đối với anh mà nói, làm trước mấy ngày vẫn khiến anh kinh ngạc vui mừng.
"Chu Cảnh Diên, ngày mai chúng ta đi đăng ký đi!"
Đôi tay nâng mặt Chu Cảnh Diên lên, Lục Thanh Nghiên dán sát bên tai anh, lặp lại rành mạch lần nữa.
Lần này Chu Cảnh Diên xác nhận lại những lời Lục Thanh Nghiên nói là đúng tim anh đập nhanh hơn.
"Ði7øeln" Chu Cảnh Diên khàn giọng nói, ôm chặt lấy Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên có thể cảm nhận được cơ thể Chu Cảnh Diên hơi run rẩy, anh đang cố che giấu mình kích động.
"Anh thích món quà này không?"
"Thích, anh rất thích."
Sao có thể không thích, đây là tâm nguyện anh chờ đợi nhiều năm.
"Vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký, cần mang theo gì không?"
"Sổ hộ khẩu."
"Em biết rồi."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, trong lòng không khỏi chờ mong ngày mai đến.
Nhìn bầu trời đêm, xuyên thấu qua mặt trăng giống như đang nhìn thế giới khác.
Ông nội, cháu sắp kết hôn, kết hôn với người yêu cháu, cháu yêu người đàn ông đó.
Anh ấy sẽ chăm sóc cháu thật tốt, ông ở trên thiên đường có thể yên tâm, không cần lo lắng cho Nghiên Nghiên!
"Về nhà đi."
Không còn sớm nữa, biết cô có thói quen ngủ sớm, Chu Cảnh Diên nắm tay cô chuẩn bị dẫn cô đi xuống.
"Được."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, nắm lấy tay Chu Cảnh Diên.
Đột nhiên Chu Cảnh Diên nhìn về phía xa, Lục Thanh Nghiên nhìn theo anh.
"Hình như có người."
Bên tai có động tĩnh rất nhỏ, dường như đang đi về bên này.
Chu Cảnh Diên khẽ ừm một tiếng, không đi xuống nữa, ngồi trên cây với Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên dựa vào trong lòng anh, ánh mắt nhìn về phía xa.
Chỉ một lát sau, ba bóng dáng chậm rãi đi tới bên này, mơ hồ nghe thấy được đang nói gì đó.
Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là nghỉ ngờ.
Bởi vì hai người nghe ra được, giọng nói của người nói chuyện rất xa lạ, căn bản không phải người của đại đội Thịnh Dương.
Lục Thanh Nghiên dùng ánh mắt dò hỏi Chu Cảnh Diên, Chu Cảnh Diên lắc đầu không nói chuyện, ôm chặt cô.
Dưới ánh trăng, bóng người càng ngày càng gần, trong đó có một người khoảng đầu 60 tuổi, gương mặt quen thuộc còn xa lạ.
Khi Lục Thanh Nghiên nhìn thấy người nọ, đồng tử hơi co rụt lại.
Lại là Trịnh Lão Căn mới tới đại đội không lâu!
"Đều cẩn thận một chút, đừng bị người ta phát hiện."
Trịnh Lão Căn hạ giọng, nhẹ nhàng cảnh cáo hai người phía sau.
"Cha, cha yên tâm đi, chúng con nhất định sẽ cẩn thận."
Một người đàn ông xa lạ gọi Trịnh Lão Căn, trên người khoác ba lô, không biết muốn làm gì.
"Lần này lên núi các con cẩn thận chút, trong núi có lợn rừng và sói hoang."
Trịnh Lão Căn nhắc nhở hai người phía sau: "Cầm cẩn thận đò, tìm kiếm cẩn thận, nhất định phải tìm được, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ phát tài."
Nếu không phải thân phận của ông ta không tiện, ông ta đã sớm đến Thanh Sơn tìm mấy thứ kia.
"Cha, chúng con biết rồi ạ."
Hai người nói chuyện là con trai cả và con trai thứ hai của Trịnh Lão Căn, tối nay vừa đến đại đội Thịnh Dương, tiếp ứng với Trịnh Lão Căn chuẩn bị đến Thanh Sơn.
"Ba ngày sau, cho dù tìm được hay không, giờ này xuống núi hội hợp với cha."
"Con biết rồi ạ."
Trịnh Lão Căn vẫy tay, hai người lén lút lên Thanh Sơn.