Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 261

Nhân viên công tác vô cùng chân thành chúc mừng hai vợ chồng tướng mạo rất xuất sắc trước mặt.

"Cảm ơn, mời mọi người ăn kẹo."

Bên cạnh, Chu Cảnh Diên cầm giấy hôn thú ngây ngốc nhìn, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể tự mình lấy kẹo ra, chia cho nhân viên công tác.

Mọi người nhận lấy kẹo mừng, mở miệng chúc mừng.

Đi ra khỏi cục dân chính, Chu Cảnh Diên còn cầm giấy kết chứng nhận kết hôn cười ngây ngô.

"Chu Cảnh Diên, anh đủ rồi đấy."

Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay anh, muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn.

"Nghiên Nghiên, để anh nhìn thêm một lát."

Nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên còn luôn nhìn giấy chứng nhận, giống như không dám tin.

Lục Thanh Nghiên bị anh đánh bại, đứng bên cạnh anh: "Là thật, Chu Cảnh Diên, chúng ta kết hôn rồi."

Thực ra cô cũng cảm thấy như đang nằm mơ, chỉ trong nháy mắt mình chưa bao giờ yêu đương đã kết hôn.

Một tờ giấy hơi mỏng cột chắc hai người vào nhau, khi con dấu hạ xuống, cô có thể cảm nhận được rõ mình khẩn trương và kích động cỡ nào.

Chu Cảnh Diên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên: "Nghiên Nghiên, chúng ta thực sự kết hôn rồi à?"

"Thật, chúng ta kết hôn, anh xem không phải phía trên có tên em ư?"

Chỉ tên mình trên giấy chứng nhận kết hôn, Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng nói.

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô, cảm nhận được độ ấm ở phía trên, cuối cùng cũng có thể chắc chắn.

Anh thực sự kết hôn, cưới người phụ nữ mình yêu nhất, hai người sẽ yêu nhau bên nhau cả đời.

"Sắp đến giữa trưa, chúng ta ăn cơm ở huyện thành xong hãy về."

Lục Thanh Nghiên nhìn thời gian, đã sắp 11 giờ trưa.

"Vâng " mấy phút là tới.

Xe đỗ ở cửa sân, Lục Thanh Nghiên dùng chìa khóa mở cửa.

Thím Mã nhà bên bưng chậu nước bẩn ra, vừa thấy hai người sau khi đổ nước còn không vào cửa.

"Đồng chí Chu, vị này là?"

Ánh mắt thím Mã nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

Bà ấy nhớ rõ vị đồng chí Chu này độc thân, hiện giờ đột nhiên đi cùng một đồng chí nữ tới đây, hai người này có quan hệ gì?

"Đây là vợ cháu."

Chu Cảnh Diên giới thiệu Lục Thanh Nghiên với thím Mã.

Lục Thanh Nghiên gật đầu chào thím Mã, đứng bên cạnh Chu Cảnh Diên.

Thím Mã sửng sốt, lộ ra tươi cười: "Hóa ra là vợ của đồng chí Chu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cháu."

"Thím, chúng cháu mới kết hôn."

Lục Thanh Nghiên lấy bảy tám chiếc kẹo, đưa cho thím Mã.

Thím Mã ngượng ngùng nhận lấy kẹo, nói lời chúc mừng.

"Thím họ Mã, sau này cháu cứ gọi là thím Mã, thím rất thân thuộc khu này, có chuyện gì cháu có thể tới tìm thím."

Thím Mã cũng là người hào sảng, chắc chắn quan hệ giữa Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên xong, lập tức thân thiết hơn nhiều.

"Vâng, cảm ơn thím Mã."

Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười, thím Mã cũng không quấy rầy vợ chồng mới cưới nữa, cầm kẹo về nhà.

Đợi thím Mã vào nhà xong, Lục Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

Nhà ở đã lâu không quét dọn, tích không ít tro bụi.

Chu Cảnh Diên đang chuẩn bị quét dọn, Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay anh cười thần bí.

"Chu Cảnh Diên, em dẫn anh đến một nơi."

Cô từng quyết định, khi hai người kết hôn sẽ dẫn anh đến không gian thuộc về cô.

Hôm nay đúng là ngày lành, bí mật của cô cũng nên báo cho anh.

"Nghiên Nghiên, không cần miễn cưỡng, anh không cần nhất định phải biết" Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, đối với anh mà nói, chỉ cần cô ở bên cạnh là đủ, có biết bí mật hay không thì thế nào.

Cô chưa bao giờ che giấu chuyện gì trước mặt anh, anh đoán được rất nhiều, nhưng không muốn đào bới quá sâu bí mật thuộc về cô.

"Không miễn cưỡng."

Biết người này yêu mình sâu đậm, hơn nữa bí mật này cũng không tính là bí mật, chẳng qua chưa từng dẫn anh đi vào mà thôi.

Chu Cảnh Diên thông minh như thế, cô lại không giấu giếm anh, anh chắc chắn đã sớm đoán được.

Lúc này, không cần thiết vẫn luôn giấu giếm.

"Chu Cảnh Diên, anh chuẩn bị xong chưa?"

Hai người mười ngón tay đan vào nhau, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên trước mặt.

"Nghiên Nghiên."

Nhẹ giọng gọi tên cô, biểu cảm của Chu Cảnh Diên đã nói cho cô, mình đã chuẩn bị xong.

"Anh nhắm mắt lại."

Chu Cảnh Diên nhắm mắt lại, nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên.

Có chút cảm giác không trọng lượng truyền tới, trong không khí có mùi thơm của hoa quả, tươi mát dễ ngửi.

Anh còn chưa kịp phản ứng, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Lục Thanh Nghiên.

"Được rồi, mở mắt đi."
Bình Luận (0)
Comment