Thay váy dài Chu Cảnh Diên tặng cho mình, lại trang điểm nhẹ, tóc tết thành hai bím tóc dài.
Cô soi gương chỉnh lại một lát, chắc chắn mọi thứ đều tốt lúc này Lục Thanh Nghiên mới gật đầu hài lòng.
Rời khỏi không gian, cô đứng ở trong sân lộ ra tươi cười tươi đẹp.
Có lẽ ông trời cũng cảm thấy, hôm nay là ngày lành.
Thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, trong không khí còn có gió nhẹ thổi qua.
Mở cửa sân, Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi nhà.
Dưới triển núi, bóng dáng quen thuộc dựa vào cây, ăn mặc chỉnh tề, cũng tỉ mỉ trang điểm giống như cô.
Đôi tay của Lục Thanh Nghiên để sau người, lại có chút khẩn trương.
Chu Cảnh Diên đứng thẳng người, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi vươn tay ra:
"Nghiên Nghiên, lại đây."
Cô không hề do dự chạy về phía Chu Cảnh Diên.
"Đợi lâu rồi đúng không?"
"Không có, anh mới đến không lâu."
Chu Cảnh Diên không dám nói cho Lục Thanh Nghiên, anh gần như cả đêm không thể ngủ được.
Sáng sớm tỉnh dậy lục tung tủ quần áo, cuối cùng mới chọn áo sơ mi trắng và quần dài màu đen mặc mấy lần.
Hôm qua hưng phấn bao nhiêu hôm nay khẩn trương bao nhiêu, đừng nhìn ở mặt ngoài anh bình tĩnh, thực ra lòng bàn tay đã sớm đầy mồ hôi.
"Chúng ta đi thôi."
Ngồi lên ghế sau, tâm trạng của Lục Thanh Nghiên rất tốt bảo anh xuất phát.
Chân dài thẳng tắp của Chu Cảnh Diên bắt đầu đạp xe đạp, đón gió hạ, hai người xuất phát đến huyện thành.
Ngày xưa Chu Cảnh Diên vì có thể ở bên Lục Thanh Nghiên lâu hơn, cần một tiếng mới đến huyện thành.
Hôm nay hai mươi phút đã tới, có thể thấy trong lòng anh sốt ruột cỡ "Chúng ta đi thẳng tới cục dân chính à?"
Lục Thanh Nghiên nhìn bốn phía, lúc này có chút cảm giác không đúng.
"Đến hợp tác xã mua bán trước."
Chu Cảnh Diên không quay đầu lại, đạp xe tới hợp tác xã mua bán.
"Hợp tác xã mua bán? Anh muốn mua gì sao?"
Lục Thanh Nghiên hơi nghi ngờ, anh biết rõ mình có đủ mọi thứ, sao còn cần tới hợp tác xã mua bán?
Dừng xe trước cửa hợp tác xã mua bán, Chu Cảnh Diên khóa xe lại, lúc này mới trả lời cô:
"Lát nữa đi mua ít kẹo."
"Em có rất nhiều thứ này."
"Nghiên Nghiên, anh biết em có rất nhiều, kẹo ngày hôm nay có ý nghĩa khác biệt, chúng ta mua một ít đi."
Chu Cảnh Diên cười tươi, đứng bên cạnh cô cả người tỏa ra hơi thở nhu hòa.
"Được."
Lục Thanh Nghiên kip phản ứng, mỉm cười gật đầu.
Kẹo mừng có ý nghĩa khác biệt, nên mua một ít, đặc biệt là mua cùng với anh.
Hai người đi thằng tới khu kẹo, đứng trước quây.
Nhân viên tiêu thụ ở khu kẹo vừa thấy hai người, ngây người một lát.
Hai người này đẹp trai xinh gái như vậy, là đôi nam nữ đẹp nhất cô ta từng thấy.
"Hai vị đồng chí mua gì thế?"
Có lẽ là kinh diễm với dung mạo của hai người, vậy mà nhân viên tiêu thụ lộ ra tươi cười thân thiết.
"Mua một cân kẹo cứng vị trái cây."
Lục Thanh Nghiên chỉ kẹo trái cây đủ mọi màu sắc trên kệ, kẹo này chia cho mọi người là thích hợp.
"Ba hào nửa cân, 1 cân sáu hào, phiếu kẹo 1 cân."
Nhân viên tiêu thụ mới nói xong, Chu Cảnh Diên tiến lên chỉ kẹo trắng thỏ sữa bên cạnh:
"NÑH7a cần này" "Chu Cảnh Diên."
Lục Thanh Nghiên ra hiệu bằng mắt với anh ý bảo anh không lấy.
"Em thích ăn."
Chu Cảnh Diên cười dịu dàng với anh, lại nói với nhân viên tiêu thụ lần nữa: "Nửa cân kẹo sữa."
Nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi tò mò mở miệng: "Hai vị sắp kết hôn à?"
Bình thường đôi nam nữ trẻ tuổi tới hợp tác xã mua bán mua nhiều kẹo như thế, phần lớn là mua kẹo mừng kết hôn.
"Đúng vậy."
Chu Cảnh Diên gật đầu, nhìn Lục Thanh Nghiên bên cạnh khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi không biết vì sao, đột nhiên vô cùng hâm mộ Lục Thanh Nghiên.
Từ lúc hai người tiến vào, tầm mắt của vị đồng chí nam kia chưa từng rời khỏi đồng chí nữ xinh đẹp.
Phải thích cỡ nào mới như vậy!
Lục Thanh Nghiên kệ Chu Cảnh Diên mua kẹo sữa thỏ trắng, không nói nữa.
Hai người xách theo hai cân rưỡi kẹo ra cửa, Chu Cảnh Diên đưa nửa cân kẹo sữa thỏ trắng cho Lục Thanh Nghiên.
"Cất đi."
Lục Thanh Nghiên nhận lấy kẹo sữa, bóc một chiếc đưa cho Chu Cảnh Diên trước, mình cũng ăn một chiếc.
Nhân lúc không ai chú ý, cô ném nửa cân kẹo sữa thỏ trắng vào không gian.
Lần này hai người đi thẳng tới cục dân chính.
Nhân viên cục dân chính làm việc vô cùng lưu loát, con dấu hạ xuống, sau đó đưa giấy chứng nhận kết hôn như giấy khen cho hai người.
"Chúc mừng!"