Năm đó khắp nơi rất loạn, trong thôn xuất hiện một người bị thương, cũng không có ai đi hỏi nhiều.
Nhìn Trịnh Lão Căn không giống người xấu, lão thợ săn tốt bụng cứu ông ta, Trịnh Lão Căn dưỡng thương xong thì rời đi.
Đâu biết qua nhiều năm như vậy, vậy mà ông ta trở về, còn nói muốn tế bái lão thợ săn chết nhiều năm.
"Chú Từ biết lão thợ săn cứu ông ta ở đâu không ạ?"
Chu Cảnh Diên trầm giọng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo.
Đội trưởng Từ suy nghĩ một lát nói: "Hình như là trên núi."
"Hôm nay các cháu vẫn luôn hỏi thăm ông ta, có phải có chỗ nào không thích hợp hay không?"
Đội trưởng Từ biết hai người không phải người thích xen vào việc của người khác, trong lòng sinh ra nghi ngờ.
"Đâu có chuyện đó ạ, chẳng qua là cháu có chút tò mò về bác Trịnh thôi ạ."
Lục Thanh Nghiên cười nói, không định nói cho đội trưởng Từ.
Rõ ràng là Trịnh Lão Căn không phải người tốt gì, nói cho đội trưởng Từ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì hay rút dây động rừng thì mất nhiều hơn được.
"Gần đây có mấy con lợn rừng trong núi chạy xuống núi, chú Từ bảo mọi người đừng lên núi, buổi tối cũng đừng ra cửa, tránh cho xảy ra chuyện.
Có tai họa ngầm Trịnh Lão Căn ở đây, Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên tìm cớ trước tiên.
"Cảnh Diên, những lời cháu nói là thật ư?"
Vẻ mặt đội trưởng Từ nghiêm trọng, đi vào trong phòng lấy kẻng ra.
Lợn rừng xuống núi là chuyện lớn, không thể qua loa.
Hai vợ chồng rời khỏi nhà đội trưởng Từ, sóng vai đi trên đường đất.
"Chúng ta như vậy có rút dây động rừng hay không?"
Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng hỏi Chu Cảnh Diên.
"Sẽ không."
Cái cớ lợn rừng này hợp tình hợp lý, cho dù Trịnh Lão Căn nghĩ nhiều một chút, cũng tuyệt đối không nghĩ ra là vì ông ta. "Vậy thì tốt, khi nào báo công an?"
"Ngày mai đi, em ở nhà."
Dặn dò Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên lại nói với cô: "Ngoan ngoãn ở trong nhà, không được một mình mạo hiểm."
Lá gan của vợ anh lớn đến mức anh không thể tưởng tượng được, Chu Cảnh Diên sợ mình đến huyện thành, không chú ý một cái là cô đi làm chuyện nguy hiểm.
"Em biết rồi, em nhất định sẽ ở nhà đợi anh trở về."
Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng, không rõ vì sao Chu Cảnh Diên không tin mình.
Chu Cảnh Diên bất đắc dĩ bật cười, vươn tay chạm vào gương mặt cô: "Đừng phồng má như vậy."
Lục Thanh Nghiên đánh bay tay anh, đi về phía trước.
Khi đi ngang qua nhà Vương Kim Nga, tầm mắt nhìn thấy bóng dáng mập mạp ngồi ở cửa.
"Cẩu Đản, Cẩu Đản của mẹ..."
Biểu cảm của Miêu Hồng Hà hoảng hốt, cả người dơ bẩn, đôi mắt mất đi tiêu cự, miệng vẫn luôn gọi tên con trai.
Lục Thanh Nghiên dừng bước, nhìn qua.
Cách Trần Cẩu Đản tử vong đã một khoảng thời gian, cô chưa từng chú ý nhiều.
Chỉ biết công an từng tới điều tra, đáng tiếc không tìm được hung thủ giết hại Trần Cẩu Đản.
Chuyện này cứ không giải quyết được gì như vậy, cô cũng đã lâu không gặp Miêu Hồng Hà.
Hôm nay vừa gặp, không nghĩ tới Miêu Hồng Hà vì con trai chết mà mất đi thần trí.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Không nhìn Miêu Hồng Hà nữa, Lục Thanh Nghiên thở dài một hơi mở miệng nói với Chu Cảnh Diên bên cạnh.
Hai người cùng nhau đi về phía nhà mình, chuẩn bị ăn cơm trưa xong thì tới thăm bà ngoại.
Khi hai vợ chồng đi ngang qua nhà Trần Ni, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói sắc bén, giống như sợ người khác không nghe thấy.
Lục Thanh Nghiên nhíu chặt mày không vui nhìn ra. Không phải là Trần gia lại gây ra chuyện gì đấy chứ?
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vừa có náo nhiệt, mỗi người ở gần đó đều chạy ra, tụ thành một đống.
Người càng ngày càng nhiều, Chu Cảnh Diên dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ ít người.
"Trịnh Lão Căn, tôi tốt bụng cho các người vào ở, ông xem chuyện tốt con trai ông làm kìa, con gái tôi còn là hoàng hoa khuê cúc đấy!"
Tiếng kêu khóc của Ngưu Lan Hoa truyền tới.
Người ngoài cửa nôn nóng dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng.
Có người dứt khoát cầm ghế đến vách tường Trần gia, dẫm lên ghế nhìn trong sân Trần gia.
Cửa sân mở ra, Ngưu Lan Hoa lao từ trong ra ngoài.
Trịnh Lão Căn vươn tay muốn ngăn cản bà ta, nhưng muộn một bước.
"Mọi người mau đến xem cả nhà Trịnh Lão Căn này lòng lang dạ sói cỡ nào kìa."
Ngưu Lan Hoa la hét ầm ĩ, chỉ Trịnh Lão Căn đuổi theo phía sau.
Trịnh Lão Căn mặt đỏ tai hồng, giơ tay lên: "Có chuyện gì chúng ta đóng cửa vào hãy nói, được không?"
Nghĩ tới ông ta lăn lộn nhiều năm như vậy, vậy mà hôm nay thua trên tay một người phụ nữ nông thôn.
"Nói cái gì? Con gái nhà tôi bị con trai ông chà đạp, các ông còn không muốn chịu trách nhiệm."