Chu Cảnh Diên không để ý tới bà ta, đi cùng Lục Thanh Nghiên ra khỏi Chu gia.
"Hai vợ chồng cháu kết hôn, người khác đều có kẹo mừng, vì sao người Chu gia bọn mợ không có?"
Không nhận được đáp lại của hai người, Triệu Vĩnh Mai dứt khoát làm rõ, da mặt dày không biết xấu hổ.
Lục Thanh Nghiên dừng bước, quay đầu lại nhìn, bị chọc cười.
Triệu Vĩnh Mai có dáng vẻ không lấy được đồ thì không chịu bỏ qua, vô lại khiến người ta buồn cười.
"Vì sao không có, trong lòng bác gái không biết sao?"
Lục Thanh Nghiên nhìn bà ta chướng mắt, rất muốn hỏi Triệu Vĩnh Mai ném thể diện đi đâu.
"Không so đo với bác, bác cũng đừng tiến lên tự tìm ngược, có liêm sỉ chút đi."
Sau khi nói xong, Lục Thanh Nghiên kéo Chu Cảnh Diên nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không cho Triệu Vĩnh Mai cơ hội nói chuyện.
"Cô ta... Cô ta..."
Triệu Vĩnh Mai chỉ vào bóng lưng rời đi của Lục Thanh Nghiên, tức tới mức cả người phát run.
Đồ con hoang Chu Cảnh Diên cưới vợ vậy mà còn lợi hại hơn anh, quá đáng ghét!
Chu Như Ý không nói một câu, xoay người đi vào trong phòng.
Hai chị em Chu Như Thiến trốn ở một bên, nắm chặt kẹo trong túi, chạy vào phòng chuẩn bị đợi Tần Tuệ tan làm trở về thì chia sẻ.
Lục Thanh Nghiên trở lại nhà Chu Cảnh Diên, Chu Cảnh Diên rất tự giác nộp tiền cho cô.
Lục Thanh Nghiên cười nhận lấy, còn mở ra nghiêm túc đếm một lát.
"11. 325 tệ 6 hào, ông xã, anh căn bản không cần em nuôi anh."
Đóng hộp gỗ lại, Lục Thanh Nghiên nhìn Chu Cảnh Diên ở bên cạnh đang dọn dẹp.
Chu Cảnh Diên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Nhưng mà anh muốn vợ anh nuôi anh."
" hiển" Lục Thanh Nghiên nâng má gật đầu, lại mở hộp gỗ ra, lấy 5 tờ mười tệ và mấy phiếu định mức ra.
"Anh cầm lấy số tiền này, tránh cho khi cần dùng tiền thì không có."
Chu Cảnh Diên không từ chối, giơ tay nhận lấy.
Lục Thanh Nghiên ném hộp gỗ vào không gian, vui vẻ nhìn anh.
Có người chồng tự giác nộp tiền tiết kiệm, cảm giác không tệ lắm!
"Anh Diên, anh có nhà không?"
Thẩm Lâm ở bên ngoài gõ cửa, lớn tiếng kêu to với bên trong.
Lục Thanh Nghiên đứng dậy đi mở cửa.
Thẩm Lâm đứng bên ngoài, nhìn thấy Lục Thanh Nghiên thì tự giác nói: "Chị dâu, tân hôn vui vẻ."
"Thanh Nghiên, tân hôn vui vẻ."
Thẩm Nguyệt ló đầu phía sau Thẩm Lâm, ở bên cạnh cô ấy còn có Thẩm Lượng cười thẹn thùng.
"Mau vào đi."
Lục Thanh Nghiên tránh sang một bên, để ba người đi vào.
"Tôi không vào đâu, tôi còn việc phải làm, tôi tới là đặc biệt tặng đồ cho cô."
Thẩm Nguyệt đưa đồ trong tay cho Lục Thanh Nghiên.
Đó là một đôi giày đỏ, không lâu trước đây cô ấy đã bắt đầu làm, cuối cùng cũng hoàn thành vào mấy ngày trước.
Biết được Lục Thanh Nghiên đăng ký với Chu Cảnh Diên, Thẩm Nguyệt vội về nhà cầm lấy giày đỏ chạy tới.
Thẩm Lâm biết Thẩm Nguyệt muốn tặng quà, cũng chạy về nhà lấy quà mình chuẩn bị mang tới.
"Cảm ơn cô, Thẩm Nguyệt."
Giày đỏ làm rất đẹp, phía trên còn thêu từng đóa hồng mai.
Thẩm Nguyệt hơi thẹn thùng: "Cô không chê thì tốt."
"Chị dâu, đây là quà em chuẩn bị, nhưng mà do mẹ em làm."
Thẩm Lâm gãi đầu, ngượng ngùng mỉm cười.
"Cảm ơn bác gái thay tôi nhé."
Lục Thanh Nghiên nhận quà của hai người, trong lòng rất cảm động.
Chu Cảnh Diên đi ra, ánh mắt nhìn quà trong tay Lục Thanh Nghiên, "Cảm ơn."
Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt sửng sốt, cùng lộ ra biểu cảm không dám tin.
"Ngẩn người làm gì, đây là kẹo mừng, nhanh cầm lấy đi."
Lục Thanh Nghiên lấy kẹo mừng ra, mỗi người một nắm.
Đôi tay của Thẩm Lượng không cầm được kẹo mừng, Lục Thanh Nghiên còn nhét vào túi cho cậu bé nữa.
"Cảm ơn chị Thanh Nghiên."
Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng vỗ đầu cậu bé: "Không cần cảm ơn."
Ba người không ở lại lâu, Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên thu dọn đồ xong, đi về phía đội một.
Sau khi về nhà, Chu Cảnh Diên sắp xếp đồ, Lục Thanh Nghiên ngồi trên ghế nhìn anh bận rộn.
Không phải là cô không giúp đỡ, thực sự là người nào đó không cho cô giúp.
Cô cảm thấy sau này mình nhất định sẽ bị Chu Cảnh Diên chiều thành người tàn phế, đây không phải là hiện tượng tốt.
Chạng vạng, Lục Thanh Nghiên mặc đồ ngủ dựa vào ghế, tay phe phẩy quạt tre nhìn bầu trời đêm.
Chu Cảnh Diên đi ra khỏi phòng tắm, cầm khăn lông lau sợi tóc ướt át, trên người mặc quần áo thoải mái Lục Thanh Nghiên chuẩn bị cho anh.
Lục Thanh Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn qua.
Trong bóng đêm, cơ thể Chu Cảnh Diên thon dài, chậm rãi bước tới gần cô.