Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 277

Hai vợ chồng bọn họ ăn cơm trưa xong, sắp xếp đồ một lát rồi đi tới đội hai.

Lục Thanh Nghiên đi phía trước, Chu Cảnh Diên xách theo giỏ tre đi theo sau cô, tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía cô.

Cửa Chu gia mở rộng, nhưng trong sân không có người.

Hai người lập tức đi về phía phòng Lưu Tú Cần.

Cửa phòng đóng chặt, chứng minh Lưu Tú Cần không ở nhà.

"Bà ngoại không ở nhà."

Lục Thanh Nghiên mới nói xong, ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

Lưu Tú Cần cống một sọt củi đi vào, phía sau còn có chị em Chu Như Thiến.

"Bà ngoại."

Lục Thanh Nghiên gọi một tiếng, nhanh chóng tiến lên.

Chu Cảnh Diên nhanh chóng nhận lấy giỏ tre trên lưng Lưu Tú Cần: "Không phải bảo bà đừng đi làm việc sao?"

"Không sao, cả ngày ở trong phòng cũng mệt mỏi."

Trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn của Lưu Tú Cần là nụ cười từ ái: "Sao hôm nay có rảnh tới đây?"

"Chị"

Hai chị em Chu Như Thiến cùng chào Lục Thanh Nghiên, trong tay mỗi đứa bé còn ôm một bó củi nhỏ.

Lục Thanh Nghiên móc kẹo ra đưa cho hai chị em, hai đứa bé vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng mở miệng nói cảm ơn.

"Bà ngoại, vào phòng ngồi trước đi ạ, cháu và Cảnh Diên có chuyện tốt muốn nói cho bà."

Lục Thanh Nghiên tiến lên nắm lấy tay Lưu Tú Cần, đỡ bà ấy vào phòng.

Đợi Lưu Tú Cần ngồi xuống, Chu Cảnh Diên rót nước đưa cho bà ấy.

Lưu Tú Cần nhận lấy nước, bảo Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên nhanh ngồi nghỉ ngơi.

"Bà ngoại, cháu và Nghiên Nghiên đăng ký rồi ạ."

Chu Cảnh Diên dịu dàng nói, lấy giấy chứng nhận kết hôn ra đưa cho Lưu Tú Cần.

Lưu Tú Cần ngây ngốc, đôi mắt lập tức đỏ lên.

"Đăng ký rồi ư? Tốt, tốt lắm!"

Lưu Tú Cần kích động đến mức không thể tự kiềm chế run rẩy nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn, đôi mắt vẩn đục nghiêm túc nhìn.

Lục Thanh Nghiên ngồi bên cạnh Lưu Tú Cần, nâng mắt nhìn Chu Cảnh Diên ngồi đối diện.

"Giấy chứng nhận kết hôn này thật đẹp."

Lưu Tú Cần cẩn thận vuốt ve giấy chứng nhận kết hôn, lại giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt mình.

"Bà ngoại, đây là chuyện tốt, bà đừng rơi lệ."

Lục Thanh Nghiên lấy khăn tay ra lau nước mắt giúp Lưu Tú Cần, ra hiệu cho Chu Cảnh Diên nhanh nói sang chuyện khác.

Nhận được ánh mắt của vợ, Chu Cảnh Diên cầm giỏ tre bên cạnh.

"Bà ngoại, Nghiên Nghiên làm rất nhiều đồ ăn ngon cho bà, bà mau nếm thử đi ạ."

Chu Cảnh Diên mở giỏ ra, lấy không ít món ăn ra ngoài.

Lưu Tú Cần vừa thấy hai vợ chồng mang theo nhiều thứ tốt tới như vậy, không nhịn được nói:

"Sau này đừng mang đồ tới cho bà ngoại, bà ngoại không thiếu thứ gì cả."

Tất cả phúc đời này của bà ấy, vậy mà do cháu trai và cháu dâu cho bà ấy.

"Cháu mang mang tới, bảo Cảnh Diên thay cho bà, trong này còn có ít nhang muỗi, buổi tối bà đốt đi ạ."

Ở nông thôn nhiều muỗi, đặc biệt là mùa hè, màn của Lưu Tú Cần đã rách nát, chỉ sợ không dễ cản được muỗi.

Cho nên lần này tới, Lục Thanh Nghiên mang theo nhang muỗi và màn, đảm bảo buổi tối có thể ngủ ngon.

"Cháu có lòng rồi."

Lưu Tú Cần nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, kìm nén nước mắt.

Cháu dâu này thật tốt, cháu ngoại Cảnh Diên có thể gặp được cô, đúng là phúc tu mười đời.

Chu Cảnh Diên cầm lấy màn mới, đi tới trước giường Lưu Tú Cần cởi Lục Thanh Nghiên ngồi một bên, lẳng lặng nhìn hành động của Chu Cảnh Diên.

Cũng may lúc trước suy xét đến vấn đề muỗi ở nông thôn, mua không ít màn và nhang muỗi, lần này vừa vặn có thể sử dụng.

"Mẹ, nghe nói Cảnh Diên tới."

Triệu Vĩnh Mai cười ha ha đi vào, phía sau bà ta còn có con gái Chu Như Ý.

"Bà ngoại, chúng cháu đi về trước."

Đã ngồi được một lát rồi, Chu Cảnh Diên đứng dậy tạm biệt Trịnh Lão Căn.

"Được, đi đường cẩn thận nhé."

Lưu Tú Cần gật đầu, ba người hoàn toàn không để ý tới Triệu Vĩnh Mai.

Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên đi tới cửa, Triệu Vĩnh Mai vội vàng đi tới: "Cảnh Diên, nghe nói cháu và Thanh Nghiên kết hôn, mợ cả còn chưa chúc mừng cháu."

Chu Cảnh Diên dừng bước, lạnh nhạt nhìn về phía Triệu Vĩnh Mai: "Không cần."

Triệu Vĩnh Mai mặt nóng dán vào mông lạnh, trong lòng không vui lắm.

"Chúng ta trở về đi."

Lục Thanh Nghiên cất bước ra khỏi Chu gia, chưa từng nhìn mẹ con Triệu Vĩnh Mai.

Chu Như Ý đứng một bên biểu cảm uể oải, không còn kiêu ngạo giống như lần trước gặp, có lẽ là ý nghĩ gả cho người thành phố tan biến.

"Đừng đi, có phải các cháu quên chuyện gì rồi không?"

Triệu Vĩnh Mai lộ ra tươi cười, nhìn chằm chằm giỏ trong tay Chu Cảnh Diên.
Bình Luận (0)
Comment