Tiêu Hồng Quân cười khổ lắc đầu: "Đồ không biết bị người ta phát hiện mang đi khi nào, tỷ lệ tìm được rất thấp."
Trịnh Lão Căn vẫn luôn cảm thấy là người của đại đội Thịnh Dương mang đi, nhưng đồ qua nhiều năm như vậy, cũng không biết là ai mang di.
Tiêu Hồng Quân từng dò hỏi đội trưởng Từ, có phát hiện nhà ai không thích hợp hay không.
Đội trưởng Từ cũng không nói nên lời, chỉ nói cho anh ta nhà Trần Ni không thích hợp, nhưng cũng không chắc chắn.
Chút manh mối này rất nhỏ bé, anh ta cần trở về thẩm vấn điều tra cẩn thận.
Còn đồ mất đi, tìm kiếm gần đại đội Thịnh Dương thử xem, không tìm thấy thì từ bỏ.
Nói hết xong, lúc này Tiêu Hồng Quân mới dẫn người rời đi.
"Quả nhiên là thổ phỉ."
Cho dù đã sớm đoán được, khi biết được từ miệng Tiêu Hồng Quân, Lục Thanh Nghiên vẫn không nhịn được thổn thức.
"Vậy mà em kiếm được kho báu của thổ phỉ."
Lục Thanh Nghiên đột nhiên có chút bội phục mình, nhiều rương kho báu như vậy có chút nặng.
"Vợ anh thật lợi hại."
Chu Cảnh Diên mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô.
Lục Thanh Nghiên tức giận với anh: "Không được chạm vào tóc em."
Tóc cô vất vả lắm mới tết xong lại bị anh xoa xù, đáng ghét!
"Mấy cái rương lấy được trong sơn động ở không gian của em nên xử lý thế nào đây?"
Lục Thanh Nghiên dò hỏi Chu Cảnh Diên, bắt đầu suy nghĩ.
"Em muốn làm thế nào?"
Chu Cảnh Diên mỉm cười hỏi lại cô.
"Lúc này lấy ra, hình như không tốt lắm."
Kho báu trong sơn động phần lớn đều là đồ cổ, đang trong thời kỳ đặc biệt, bây giờ lấy ra nhỡ đâu bị đánh nát, vậy thì quá đáng tiếc.
"Em muốn đợi sau này quốc gia phát triển, mấy thứ này được quý trọng thì quyên một ít ra ngoài, anh cảm thấy thế nào?"
Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng mở miệng, muốn nghe ý kiến của Chu Cảnh Diên.
Cô suy xét nhiều phương diện, cuối cùng quyết định quyên một ít kho báu trong sơn động di.
Dù sao cũng là thổ phỉ cướp bóc có được, cô giữ lại toàn bộ sẽ cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Những thứ khác thì làm phí dịch vụ, cô không khách sáo nhận lấy.
"Rất tốt."
Chu Cảnh Diên rất tán thành với cách làm của cô.
Anh biết cô không thiếu mấy thứ này, càng không muốn chiếm cho riêng mình, đặt ở không gian của cô thực ra an toàn nhất.
"Vậy làm như vậy đi, đợi sau này lại quyên góp đi."
Hai người bàn bạc xong, Lục Thanh Nghiên không rối rắm vấn đề này nữa.
Xung quanh đều là tiếng mọi người bàn tán xôn xao, đơn giản là châm chọc Trần Ni hao hết tâm tư, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.
"Vì sao con gái và con trai của Trịnh Lão Căn bị bắt?"
"Chắc chắn không phải là người tốt, ôi trời ơi, vậy mà chúng ta còn chào hỏi với cả nhà bọn họ."
"Có thể dính tới chúng ta hay không?"
"Sẽ không! Chúng ta không có liên quan tới Trịnh Lão Căn."
"Ha ha, có quan hệ duy nhất là nhà Ngưu Lan Hoa."
Một người nói tới Trần gia, có người cảm thấy Trần gia chính là tai họa, nhặt cục đá trên đất lên ném về phía nhà Ngưu Lan Hoa.
Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh trốn trong nhà không dám ra ngoài, run lẩy bẩy.
Bọn họ đâu biết rằng, cả nhà Trịnh Lão Căn đều là người xấu, uổng phí bọn họ còn vô cùng đắc ý con gái gả cho người thành phố, lúc này mới một ngày đã bị đánh về nguyên hình.
Đều tại con nhóc chết tiệt Trần Ni, nếu không tại cô ta, sao có thể dính tới cả nhà Trịnh Lão Căn.
Muốn nói Trần Ni bị bắt người nào vui sướng nhất, đương nhiên là Từ Ngọc Mai bị Trần Ni thương tổn sâu nhất. một hơi.
Người nào cũng không dự đoán được, hôm qua Trần Ni còn phát kẹo mừng, tràn ngập đắc ý mình gả cho nhà tốt, sáng sớm hôm nay lại bị công an dẫn đi.
"Đều trở về đi."
Vẻ mặt đội trưởng Từ ưu sầu, ra lệnh cho đám người vây xem tản đi.
"Đại đội trưởng, rốt cuộc là nhà Trịnh Lão Căn làm sao thế?"
"Sao lại bị bắt? Sẽ không liên lụy tới chúng ta đúng không?"
Đám người vây quanh đội trưởng Từ, muốn biết rõ tình hình.
"Im lặng một chút, trước đây Trịnh Lão Căn là thổ phỉ, cho nên bị bắt."
Đội trưởng Từ giải thích vô cùng đơn giản, đầu cảm thấy rất đau.
Mọi người vừa nghe thấy thế, lập tức hoảng sợ không thôi.
Thổ phỉ là gì, chính là kẻ giết người không chớp mắt, không nghĩ tới trước đó lão thợ săn cứu lại là thổ phỉ.
"Con nhóc Trần Ni đúng là làm bậy mà, vậy mà gả cho con trai của thổ phỉ."
"Đáng đời, ngày hôm qua còn khoe khoang trước mặt tôi, hôm nay rơi vào kết cục như vậy."