Chu Cảnh Diên cười bất đắc dĩ, có chút ấm ức quay đầu lại, cuối cùng Lục Thanh Nghiên không nhịn được cười to.
"Cảnh Diên, sao cháu không đi thay quần áo?"
Đứng ở ngoài cửa, Đường Quyên đánh giá Chu Cảnh Diên từ trên xuống dưới.
"Lát nữa cháu sẽ thay, cháu đi đón bà ngoại trước."
Chu Cảnh Diên trả lời Đường Quyên.
"Anh Diên, em và Thẩm Nguyệt đi đón bà ngoại giúp anh, anh ở nhà tiếp khách đi."
Thẩm Lâm đang châu đầu nói nhỏ với Thẩm Nguyệt giơ tay, xung phong nhận việc.
Chu Cảnh Diên quay đầu nhìn về phía Thẩm Lâm, ánh mắt hơi tối tăm, bảo anh ta đi qua.
Thẩm Lâm chạy nhanh tới, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng nói mấy câu.
"Chuyện này chị dâu đã dặn dò rồi, anh cứ yên tâm giao cho chúng em."
Thẩm Lâm cười tươi nói.
Chu Cảnh Diên quay đầu nhìn phòng của anh và Lục Thanh Nghiên, gương mặt dịu dàng hơn.
"Vậy em và Thẩm Nguyệt đi đây."
Thẩm Lâm nói xong, thì đi ra ngoài với Thẩm Nguyệt.
"Lát nữa chú ý tới người Chu gia nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng để bọn họ tới phá hỏng."
Thẩm Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở anh ta.
Thẩm Lâm dùng sức gật đầu: "Em yên tâm đi, hôm nay người Chu gia cứ giao cho anh, nếu bọn họ dám tới, bước qua thi thể của anh trước."
"Anh nói linh tinh gì đấy?"
Thẩm Nguyệt tức giận nhìn anh ta.
Thẩm Lâm vội vàng che miệng lại: "Anh sai rồi, lần sau không dám nữa."
Thẩm Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, lướt qua anh ta đi tới đội hai.
Thẩm Lâm nhanh chóng đuổi theo, không ngừng nói lời hay. Chu gia đội hai.
Sáng sớm, Triệu Vĩnh Mai đã bưng ghế ra ngồi ở cửa, không ngừng nhìn về phía xa.
"Triệu Vĩnh Mai, hôm nay Cảnh Diên kết hôn, có lẽ là mời mấy bà đúng không?"
Có người khiêng cuốc đi qua Chu gia, mở miệng vui đùa, trong mắt là tia sáng xem kịch vui.
"Tôi là mợ nó, người Chu gia bọn tôi là thân thích của nó, đương nhiên là sẽ mời chúng tôi."
Triệu Vĩnh Mai vịt chết còn cứng mỏ, bởi vì bà ta biết Chu Cảnh Diên chắc chắn không mời bọn họ.
Nếu mời bọn họ, đã sớm mở miệng nói từ mấy ngày trước, sao có thể đều không tới Chu gia.
"Vậy sao?"
Đều không lui tới, còn không biết xấu hổ nói là thân thích!
Người nói chuyện cười trào phúng, khiêng cuốc rời đi.
Gương mặt Triệu Vĩnh Mai âm trầm, tức tới mức nghiến răng.
Năm đó đuổi Chu Cảnh Diên ra thống khoái bao nhiêu, hôm nay nghẹn khuất bấy nhiêu.
Người nào có thể nghĩ tới, đứa bé đáng thương năm đó bây giờ lại sống tốt như vậy?
Không chỉ cuộc sống của mình tốt, còn cưới được bác sĩ của đại đội.
"Chị vẫn luôn ngồi ở cửa làm gì thế?"
Vương Quý Chỉ đi ra khỏi phòng, nghỉ ngờ nhìn về phía Triệu Vĩnh Mai.
"Đợi người tới đón bà cụ."
Triệu Vĩnh Mai liếc mắt nhìn Vương Quý Chỉ một cái, lại nhìn về phía cửa lần nữa.
"Chị còn muốn tham gia tiệc rượu của nó ư?"
Vương Quý Chỉ trợn mắt, biết rõ không có khả năng sao Triệu Vĩnh Mai còn chưa chịu buông tay.
"Vì sao không đi tham gia? Chúng ta là người thân duy nhất của cậu ta, dựa vào cái gì không cần chúng ta?"
Triệu Vĩnh Mai đâu muốn tham gia tiệc rượu, đơn giản là muốn đi ăn ké một bữa ngon. Chu Cảnh Diên ăn một bữa no nê.
Vương Quý Chỉ cười nhạo một tiếng, không đả kích Triệu Vĩnh Mai, những lời này của Triệu Vĩnh Mai ngay cả bà ta cũng cảm thấy châm chọc.
Có tiếng bước chân đi tới, Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt xuất hiện ở cổng lớn.
"Hai người tới làm gì?"
Triệu Vĩnh Mai chắn ở cửa, không cho hai người đi vào.
"Chúng tôi tới đón bà ngoại, làm phiền nhường đường."
Thẩm Lâm lạnh mặt, không chút khách sáo với Triệu Vĩnh Mai.
"Chu Cảnh Diên bảo cậu tới sao?"
Triệu Vĩnh Mai vội vàng hỏi: "Có phải nó mời người Chu gia chúng tôi hay không?"
"Bác nghĩ nhiều rồi."
Thẩm Lâm cười mỉa, không biết bà ta lấy đâu ra mặt mũi nói những lời này.
"Vì sao không mời chúng tôi?"
Chu Hướng Trung và Chu Hướng Bắc chạy từ trong ra.
Hai người này giống với Triệu Vĩnh Mai, còn ôm mộng đẹp Chu Cảnh Diên mời bọn họ tham gia tiệc rượu.
"Dựa vào cái gì phải mời các người?"
Thẩm Nguyệt không nhịn được, tức giận nói.
Sao những người này lại mặt dày như vậy?
Sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với anh Diên, sao còn không biết xấu hổ nói mời bọn họ?
Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ tức muốn chết, oán hận nhìn Thẩm Nguyệt chỉ là cô nhóc trong mắt bọn họ.
"Cô nói cái gì?"
Hai anh em Chu Hướng Bắc tức giận tiến lên.
Thẩm Lâm chắn trước mặt Thẩm Nguyệt, đôi mắt hồ ly lộ ra lạnh lẽo.