Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 293

Trong mắt Ngô Tiểu Anh không ngừng có ngôi sao lấp lánh, tiến tới trước mặt Lục Thanh Nghiên đánh giá cô từ trên xuống dưới.

"Được rồi, đi ra ngoài nhìn xem còn cần giúp đỡ gì không."

Đường Quyên cười với con gái, đẩy cô ấy ra ngoài.

"Con biết rồi, con lập tức ra ngoài đây ạ."

Ngô Tiểu Anh lại nhìn Lục Thanh Nghiên một cái, bước nhanh ra ngoài.

"Đến mép giường ngồi một lát đi, lát nữa đợi đến giờ, cháu lại đi ra ngoài."

Thân là bà mối của hai người, hôm nay Đường Quyên có không ít việc.

Sau khi Đường Quyên rời khỏi đây, Lục Thanh Nghiên ngồi ở mép giường.

Một cái đầu nhỏ ló ra khỏi cửa, lại có một cái đầu nhỏ khác dựa gần cái đầu mới ló ra.

"Đều làm gì ở đây thế?"

Giọng nói của Thẩm Nguyệt truyền từ cửa tới, mỉm cười nhìn đám nhóc con.

Thẩm Lượng ngoan ngoãn đứng thẳng người, Bảo Nhi và đám Nữu Nữu đứng bên cạnh Thẩm Lượng.

"Muốn nhìn chị Thanh Nghiên sao?"

Thẩm Nguyệt nhìn mấy đứa bé, nhìn ra được khát vọng trong mắt bọn họ.

"Vâng ạ."

Bảo Nhi gật đầu trước tiên, đám Thẩm Lượng cũng gật đầu theo.

"Vào đi, nhưng không được quấy rối đâu nhé."

Thẩm Nguyệt nhắc nhở bọn họ trước, mấy đứa bé cùng gật đầu.

Thẩm Nguyệt dẫn theo đám nhóc vào phòng, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên ngồi ở mép giường.

"Thật xinh đẹp!"

Phía sau truyền đến tiếng cảm thán kinh diễm kinh ngạc của đám nhỏ, Thẩm Nguyệt gật đầu tán thành trong lòng.

Đúng là rất xinh đẹp, thường ngày Lục Thanh Nghiên đã đủ xinh đẹp, hôm nay càng đẹp hơn, đẹp đến mức cô ấy không biết nên hình dung thế nào.

Lục Thanh Nghiên sớm đã nghe thấy giọng mấy đứa bé, thấy bọn họ tiến vào thì vẫy tay.

Bảo Nhi dẫn theo mấy đứa bé thẹn thùng tiến lên trước.

Lục Thanh Nghiên cầm đĩa đựng trái cây đặt bên cạnh lên, bên trong có rất nhiều kẹo.

"Đầu lấy một ít đi."

Bảo Nhi nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, thấy cô tươi cười thì giơ tay cầm lấy mấy chiếc kẹo.

Mấy đứa bé còn lại cũng giống với Bảo Nhi, ngoan ngoãn lấy mấy chiếc kẹo.

"Cảm ơn chị Thanh Nghiên."

"Chị Thanh Nghiên, tân hôn vui vẻ."

Đám nhóc mở miệng chúc phúc và cảm kích, Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu.

Đợi đám nhỏ đi ra ngoài, lúc này Thẩm Nguyệt mới có cơ hội tiến tới.

"Thanh Nghiên, hôm nay cô thật xinh đẹp."

Thẩm Nguyệt tiến đến trước mặt cô, đôi mắt sáng lấp lánh không rời mắt được.

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, nghĩ tới gì đó bảo Thẩm Nguyệt tiến lại gần.

"Tôi sợ người Chu gia sẽ tới gây chuyện, lát nữa có khả năng phải làm phiền cô và Thẩm Lâm..."

Thẩm Nguyệt vừa nghe thấy thế, vỗ ngực đảm bảo: "Cô yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi và Thẩm Lâm."

"Làm phiền các cô."

"Phiền phức gì chứ, đây là chuyện chúng tôi nên làm, tôi lập tức đi ra ngoài nói với Thẩm Lâm."

Thẩm Nguyệt nhận lấy đồ Lục Thanh Nghiên đưa cho cô ấy, chạy ra bên ngoài.

Lục Thanh Nghiên nhìn cô ấy rời đi, an tĩnh ngồi ở mép giường, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía gương lần nữa.

Hôm nay là ngày quan trọng nhất đời cô, ông nội, ông ở trên trời thấy được không? Đôi mắt không nhịn được ướt át, Lục Thanh Nghiên vội vàng ngửa đầu, không cho mình khóc ra.

"Khóc gì thế?"

Ngoài cửa truyền tới giọng nói trầm thấp, cô nghiêng đầu nhìn, thì thấy Chu Cảnh Diên đau lòng nhìn mình.

Chu Cảnh Diên bước nhanh vào phòng, tầm mắt nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm của Lục Thanh Nghiên, đôi mắt dần âm u.

Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt rưng rưng của cô.

"Không có gì, chẳng qua là nhớ ông nội em thôi."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, nhìn về phía anh.

Chu Cảnh Diên biết ông nội của Lục Thanh Nghiên đã chết mấy năm trước, nắm chặt tay cô không nói lời nào.

"Sao anh lại đi vào? Chuyện bên ngoài bận xong rồi sao?"

"Ừm, anh đi đón bà ngoại."

Chu Cảnh Diên gật đầu, tầm mắt chưa từng rời khỏi người cô.

Đón bà ngoại là một chuyện, chuyện thứ hai là thuận tiện giải quyết người Chu gia, tránh cho ảnh hưởng tới hôn lễ của anh và cô.

"Anh nhìn chằm chằm em làm gì?"

Bị tầm mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm, cho dù đã thành vợ chồng Lục Thanh Nghiên vẫn có chút không thích ứng.

"Bởi vì vợ anh đẹp."

Hôm nay vợ anh đẹp đến mức khiến anh không rời mắt được, anh ước gì có thể luôn ở bên cạnh cô.

"Ai ui, sao cháu lại vào đây, nhanh đi ra ngoài đi."

Giọng nói hấp tấp của Đường Quyên truyền tới, bước nhanh tiến lên đẩy Chu Cảnh Diên ra ngoài, miệng còn nhắc mãi.

Lục Thanh Nghiên nén cười, tận mắt nhìn thấy anh bị đẩy ra khỏi cửa.
Bình Luận (0)
Comment