Sớm đã ngửi được mùi rượu, mấy vị trưởng bối khác không nhịn được bưng rượu nho lên, uống một hớp to.
"Uống thật ngon."
Đôi mắt của đội trưởng Từ sáng lên.
Ông ấy cũng là người thích uống rượu, đáng tiếc điều kiện có hạn, mỗi tháng có thể uống một lần là tốt lắm rồi.
"Không nghĩ tới Thanh Nghiên còn có thể ủ rượu, không hổ là đồng chí từ thành phố tới."
Một ông cụ tóc hoa râm mở miệng tán thưởng, lại cầm chén rượu nho nhấp một ngụm, chỉ sợ một hơi uống hết.
"Đồ ăn tới!"
Có tổng cộng bốn món một canh, hai món rau hai món thịt, không quá khoa trương cũng không có vẻ đơn giản quá.
"Thật nhiều thịt!"
Đứa bé thèm ăn nhìn thấy đồ ăn trên bàn, không nhịn được chảy nước miếng.
Một đĩa to thịt heo xào cay, không ít thịt nhiều ớt cay như những nhà khác làm tiệc rượu, nhà Lục Thanh Nghiên là nhiều thịt ít ớt cay.
Kế tiếp là gà hầm khoai tây, vẫn là nhiều thịt gà ít khoai tây.
Hai món rau lần lượt là nấm xào, cải thảo muối, canh thì là canh cà chua trứng.
Đồ ăn ngon như vậy, vậy mà mọi người không tranh đoạt giống như trước đây.
Có lẽ là cảm thấy ở trước mặt người thành phố chú trọng mọi việc như vậy, cũng nên chú ý hình tượng.
"Thanh Nghiên đúng là nỡ chỉ."
"Tôi chưa từng được ăn đồ ăn ngon như thế, hôm nay đúng là thơm lây."
Một đám người vây quanh cái bàn, nhìn đồ ăn trên bàn với vẻ chờ mong.
"Uống thật ngon!"
Mấy đứa bé ôm cốc đựng nước trái cây chậm rãi uống, mấy người phụ nữ có nước trái cây. Nước trái cây này là Lục Thanh Nghiên dùng quả nho ép nước.
Đàn ông có rượu nho, trẻ con phụ nữ thì có nước trái cây, dù sao cô không thiếu mấy thứ này.
"Nhân dịp hôm nay, cháu và Cảnh Diên muốn cảm ơn các vị chú bác thím ngày thường chiếu cố."
Đứng dưới mái hiên, Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên sóng vai đứng thẳng, tay cầm ca tráng men.
"Nói gì thế, ngày thường đều là cháu chiếu cố bọn thím mà."
Một thím gấp không đợi nổi mở miệng.
Trong nhà bà ấy nghèo khó đi khám bệnh, Lục Thanh Nghiên gần như không thu tiền gì.
"Đúng vậy, bọn thím còn chưa cảm ơn cháu đâu."
"Đúng vậy, không sai."
Mọi người cùng phụ họa, Lục Thanh Nghiên mỉm cười: "Không quấy rầy mọi người nữa, mọi người dùng bữa đi ạ."
Tiệc rượu kết thúc, mọi người từ biệt sau đó rời đi, dư lại để đám Lý Tố Hoa quét dọn dọn dẹp.
"Thanh Nghiên, đồ còn thừa không ít."
Lục Thanh Nghiên đi vào phòng bếp, Lý Tố Hoa nhìn chằm chằm thịt còn dư lại, hơi phát sầu.
"Bác gái, đây là cho các bác."
Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, đựng đồ vào từng đĩa đưa cho đám Lý Tố Hoa và Trương Quế Hương giúp đỡ hôm nay.
"Như vậy sao được?"
Trương Quế Hương liên tục xua tay, không dám nhận lấy.
La Tiểu Phương ở bên cạnh cũng gật đầu, không dám nhận lấy.
Tuy Tưởng Thúy thèm, nhưng cũng là người có nguyên tắc, không muốn nhận lấy giống với mọi người.
"Thím, hai chị dâu, hôm nay may mà có mọi người, nếu không cháu còn không biết làm sao bây giờ. Đồ ăn này vợ chồng chúng cháu không ăn hết, mọi người coi như giúp đỡ đi ạ."
Lục Thanh Nghiên cứng rắn nhét đĩa đựng đầy thịt cho mấy người.
Mấy người nhìn nhau mấy lần, cuối cùng nhận lấy.
"Nhà em ăn còn ngon hơn nhà bọn chị ăn tết, chị còn muốn luôn ở nhà Tô Hiểu mở miệng nói đùa, mấy người còn lại thì cười ha ha.
Rất nhanh đám Lý Tố Hoa dọn dẹp xong, tạm biệt rời đi.
Thẩm Nguyệt và Thẩm Lâm thì trả hết bàn ghế xong, cũng chuẩn bị rời đi.
"Mang đồ về di."
Lục Thanh Nghiên xách 2 cân thịt, đưa cho mỗi người một cân.
"Chúng tôi không thể nhận được."
Thẩm Nguyệt từ chối, hôm nay đã ăn một bữa ngon, đâu có chuyện ăn xong còn mang đồ ăn về.
"Nhận lấy đi! Chị dâu có tính cách gì, em còn không biết sao?"
Thẩm Lâm không khách sáo nữa, nhận lấy thịt Lục Thanh Nghiên đưa cho anh ta.
"Thẩm Lâm nói không sai, nhanh nhận lấy đi."
Lục Thanh Nghiên tán thành cách nói của Thẩm Lâm, cô muốn tặng đồ cho người khác, như vậy mọi người không từ chối được.
Thẩm Nguyệt cười bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy thịt heo.
Đợi mọi người rời đi xong, Lục Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, kết hôn thực sự quá mệt mỏi.
Không còn tâm tư thu dọn đồ còn lại, cô xoay người về phòng nghỉ ngơi.
Căn phòng tràn ngập màu đỏ bày tỏ vui mừng ngày hôm nay, Lục Thanh Nghiên ngã lên giường to nhắm mắt lại.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, có người đi vào, cô mở đôi mắt mê mang: "Anh về rồi?"