Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 298

"Ừm, có phải rất mệt hay không?"

Chu Cảnh Diên mới đưa Lưu Tú Cần về nhà, dây dưa với người Chu gia mấy phút lúc này mới chậm trễ thời gian.

"Rất mệt."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, khi anh tới gần thì chui vào cái ôm của anh theo bản năng.

Chu Cảnh Diên đau lòng ôm chặt cô, hôn lên trán cô một cái: "Ngủ đi, buổi tối lại gọi em."

"Ừm."

Lục Thanh Nghiên nhắm mắt gật đầu, ngủ say ở trong lòng anh.

Khi tỉnh lại lần nữa, bên ngoài sớm đã tối lại.

Lục Thanh Nghiên dậy khỏi giường, đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài sớm được người ta dọn dẹp xong, khắp nơi vô cùng sạch sẽ.

Lục Thanh Nghiên tìm một vòng cũng không thấy được Chu Cảnh Diên, đang chuẩn bị ra cửa tìm kiếm, thì cửa phòng tắm mở ra.

Thân hình thon dài đi ra khỏi phòng tắm, cả người tỏa ra hơi nước sau khi tắm gội, tóc ướt rủ xuống trán, càng hiện lên tuấn tú của ngũ quan anh.

Lục Thanh Nghiên đứng dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn Chu Cảnh Diên đi về phía cô.

Vì sao tối nay Chu Cảnh Diên tràn ngập mị lực như vậy?

Cô sắp không rời mắt được, tim cũng chậm rãi đập nhanh hơn.

"Đẹp không?"

Chu Cảnh Diên cười quyến rũ, rất thích dáng vẻ nhìn anh đến thất thần của vợ, trông vô cùng đáng yêu.

"Khó coi."

Lục Thanh Nghiên đỏ mặt rời mắt, không dám lại nhìn thằng anh.

Người này đúng là không biết xấu hổ!

Sao không biết xấu hổ hỏi cô như thế?

"Đói bụng chưa?"

Chu Cảnh Diên giơ tay lau tóc ướt, dịu dàng hỏi cô, đôi mắt âm trầm thâm thúv. "Chưa đói bụng."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, cô thực sự chưa đói bụng.

"Anh đói."

Chu Cảnh Diên ném khăn lông, đột nhiên bế cô lên.

Lục Thanh Nghiên đột nhiên không kịp đề phòng bị ôm lấy, giơ tay ôm cổ anh.

"Em đói, em muốn ăn tối."

Biết người này muốn làm gì, gương mặt Lục Thanh Nghiên đỏ bừng lên, cơ thể mềm nhữn.

"Lát nữa lại ăn, chúng ta tính sổ trước."

Chu Cảnh Diên đá văng cửa phòng ra, đặt cô lên giường nhìn chằm chằm cô.

Lục Thanh Nghiên vội vàng né tránh: "Chu Cảnh Diên, anh muốn tính sổ gì với em?"

Đêm tân hôn, anh đột nhiên tính sổ cái gì?

Cô bày tỏ vô cùng khó hiểu!

"Rốt cuộc những lời Ôn Ngôn nói là có ý gì?"

Chu Cảnh Diên cúi người, không cho Lục Thanh Nghiên trốn tránh.

Sắc mặt Lục Thanh Nghiên thay đổi, ngây ngốc một lát.

Cô cho rằng người này đã quên, ngày ấy xuống khỏi Thanh Sơn xong cô còn âm thầm cảm thấy may mắn.

Kết quả người này...

Nhất định là anh cố ý, cố ý đợi tới hôm nay, vì tìm một cái cớ "trừng phạt" cô.

"Chu Cảnh Diên, chuyện này đã qua lâu như vậy, anh còn tính nợ cũ làm gì?"

Lục Thanh Nghiên cố ý giả vờ hung dữ, hi vọng người này không so đo.

Cô đã sắp quên mất chuyện này, khắc tinh Ôn Ngôn nói chuyện này làm gì?

Bây giờ thì hay rồi, bị Chu Cảnh Diên biết, cô không biết hôm nay có thể rút lui an toàn hay không.

"Cho nên em vẫn luôn gạt anh, cho dù rơi vào trong nguy hiểm sao?"

Chui Cảnh Diên có chút tức ñiân. Anh biết lá gan của vợ mình lớn, nhưng không nghĩ tới dám đơn thương độc mã chạy tới ổ cướp.

Nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

"Không có nguy hiểm, em thề."

Lục Thanh Nghiên ôm lấy cổ Chu Cảnh Diên, giơ tay lên.

Chu Cảnh Diên nắm lấy tay cô, đôi mắt hơi trầm xuống.

"Ngày ấy là ngoài ý muốn, sau này anh ở bên cạnh em, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa."

Lục Thanh Nghiên hạ giọng xuống, chỉ sợ anh còn so đo.

"Nhỡ đâu anh không ở bên cạnh em, nên làm sao bây giờ?"

Giọng nói của anh chậm rãi trở nên khàn hơn, kèm theo chút khủng hoảng.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, nâng người hôn môi Chu Cảnh Diên:

"Em sẽ bảo vệ tốt bản thân, không để anh lo lắng, anh cũng đừng làm em lo lắng."

Chu Cảnh Diên ôm chặt Lục Thanh Nghiên, hơi thở chậm rãi gấp gáp.

"Nghiên Nghiên, chuyện hôm nay không để yên."

"Chu Cảnh Diên, anh là kẻ lừa đảo."

Lục Thanh Nghiên biết ngay là người này không dễ tống cổ mà.

Dùng sức đẩy anh ra, cô lắc mình biến mất tại chỗ.

Trong lòng Chu Cảnh Diên trống rỗng, vẻ mặt anh âm trầm nhìn giường đệm không có một bóng người.

"Nghiên Nghiên, em từng đồng ý với anh, sẽ không tùy tiện tiến vào không gian trước mặt anh."

Bên ngoài không gian, truyền tới giọng nói trầm thấp bất mãn của Chu Cảnh Diên.

Lục Thanh Nghiên ngửa đầu, ngồi trên sô pha trong không gian nâng hai má.

"Nghiên Nghiên, ra đây! Lại không ra, anh sẽ tức giận."

"Đừng."

Lục Thanh Nghiên thực sự sợ Chu Cảnh Diên tức giận, lập tức ra khỏi không gian.
Bình Luận (0)
Comment