Ngô Tiểu Anh đẩy đám người ra, chiếm một vị trí tốt với Lục Thanh Nghiên.
"Thanh Nghiên."
Thẩm Nguyệt nhìn thấy hai người, vội vàng chen qua đứng chung với bọn họ.
"Cô cũng tới xem bắt cá à?"
Lục Thanh Nghiên cười hỏi Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, lát nữa tôi còn phụ trách chia cá, chia ngó sen, có thể kiếm được 5 công điểm."
Lúc này Lục Thanh Nghiên mới biết, hóa ra chia cá chia ngó sen cũng kiếm được công điểm.
"Thanh Nghiên, mau nhìn! Anh Cảnh Diên cũng ở hồ nước."
Thẩm Nguyệt vỗ tay Lục Thanh Nghiên, chỉ bóng dáng cao lớn đang ở trong nước.
Lúc này có hơn bốn mươi người ở hồ nước, trong đó có một người rất bắt mắt, đó chính là Chu Cảnh Diên.
Nhìn thấy anh, Lục Thanh Nghiên không nhịn được nhếch miệng cười.
Vừa vặn vào lúc này, ánh mắt của Chu Cảnh Diên cũng nhìn qua, nhìn thấy cô thì lộ ra tươi cười dịu dàng.
Anh chậm rãi đi tới gần cô, cả người anh đứng ở trong hồ nước: "Cẩn thận một chút, đừng để bị đẩy ngã vào trong nước."
"Em biết rồi, em không có ngốc mà."
Hờn dỗi trừng anh một cái, Lục Thanh Nghiên bảo anh nhanh bận việc của mình, đừng để ý tới cô.
Chu Cảnh Diên không rời đi nữa, vẫn luôn đứng cách Lục Thanh Nghiên rất gần.
"Không nghĩ tới anh Cảnh Diên thương cô như vậy."
Thẩm Nguyệt trêu ghẹo Lục Thanh Nghiên, nháy mắt che miệng cười trộm.
"Sao thế? Hâm mộ à?"
Lục Thanh Nghiên khẽ đánh Thẩm Nguyệt, trừng cô ấy một cái.
"Hâm mộ chứ, có người nào không muốn gả cho người chồng tốt." Thẩm Nguyệt không phủ nhận gật đầu, Ngô Tiểu Anh ở bên cạnh cũng gật đầu.
Ý nghĩ duy nhất của mấy cô gái bọn họ chính là gả cho người đàn ông tốt, sống cuộc sống đơn giản, sinh mấy đứa bé ngoan ngoãn nghe lời.
"Sẽ có thôi."
Lục Thanh Nghiên biết rõ Thẩm Nguyệt và Ngô Tiểu Anh nghĩ gì.
Niên đại này tình cảm hôn nhân đều rất đơn thuần, yêu cầu đơn giản là sống hạnh phúc, có người chồng thương yêu mình, không còn mong muốn gì khác nữa.
"Tôi cũng cảm thấy sẽ."
"Tôi cũng thế."
Ba người nhìn nhau cười, không nói nữa, nghiêm túc nhìn chỗ hồ nước.
Trải qua mấy tiếng bơm nước, lúc này nước trong hồ nước đã khô hơn nửa, mấy chục người đàn ông cầm lưới đánh cá cũ nát chậm rãi bắt cá.
Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên, thấy anh bắt rất chuẩn, không nhịn được trong lòng đột nhiên sinh ra kiêu ngạo.
"Thẩm Lâm, có phải hôm nay anh chưa ăn cơm no hay không?"
Thẩm Nguyệt bất mãn quát về phía hồ nước.
Thẩm Lâm đứng ở một góc hồ nước, trên người trên mặt đều là bùn, cả người thảm không nỡ nhìn, trong tay còn ôm một con cá trắm cỏ nhảy nhót lung tung.
"Hay là em tới bắt đi?"
Thẩm Lâm tức giận quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt trên bờ.
Anh ta đã rất nỗ lực mà, đâu biết cá khó bắt như vậy, năm ngoái không chật vật như vậy, sao năm nay lại như thế?
"Tôi làm chắc chắn được hơn anh."
Thẩm Nguyệt nâng cao đầu, nếu không phải không cho đồng chí nữ xuống nước, cô ấy đã sớm đi xuống bắt cá.
Thẩm Lâm hừ lạnh một tiếng, tóm được cá đi về phía cô ấy.
"Đón lấy."
Thẩm Lâm cười quỷ dị, ném cá trong tay về phía Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt lắc mình tránh né, nhưng không thể tránh khỏi bị cá vảy nước bùn bắn trúng.
"Thẩm Lâm, anh muốn chết có phải hay không?" Thẩm Nguyệt tức tới mức nghiến răng, nhặt cục đá trên đất lên ném về phía anh ta.
"Không ném trúng anh đâu."
Đứng ở trong hồ nước, Thẩm Lâm tràn ngập đắc ý.
Thẩm Nguyệt giận sôi máu, ước gì có thể cởi giày đi xuống đánh Thẩm Lâm một trận.
"Được rồi, đừng tức giận, anh bắt vật nhỏ tặng cho em."
Thẩm Lâm tìm kiếm bốn phía, bắt được vật nhỏ màu đỏ sậm trong nước ném về phía Thẩm Nguyệt.
"Tôm hùm đất ư?"
Lục Thanh Nghiên khom lưng bắt tôm hùm đất, lộ ra tươi cười kinh ngạc.
Ngô Tiểu Anh tiến đến trước mặt Lục Thanh Nghiên, có chút sợ hãi tôm hùm đất trong tay cô.
Nhìn ra được sợ hãi trong mắt Ngô Tiểu Anh, Lục Thanh Nghiên cố ý cầm tôm hùm đất trong tay đến trước mặt cô ấy.
Ngô Tiểu Anh sợ hãi trốn ra sau Thẩm Nguyệt: "Thanh Nghiên, cô trở nên hư rồi!"
Lục Thanh Nghiên cười ha ha, hình như cô thực sự trở nên hư hơn.
"Thanh Nghiên, cẩn thận bị nó kẹp đấy."
Thẩm Nguyệt tốt bụng nhắc nhở.
Lục Thanh Nghiên gật đầu, cầm tôm hùm đất để sát mặt mình: "Còn rất mập đấy."
"Cô muốn làm gì?"
Ngô Tiểu Anh ló đầu, cảm thấy Lục Thanh Nghiên nhìn tôm hùm đất giống như nhìn thấy đồ ăn ngon.
"Ăn ấy!"
Lục Thanh Nghiên trả lời Ngô Tiểu Anh, đã nghĩ ra được 108 cách ăn trong đầu.
"Ăn ư? Cô còn ăn thứ này à?"
Thẩm Nguyệt thực sự không hiểu, cảm thấy người thành phố như Lục Thanh Nghiên ăn được mọi thứ.