Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 301

Không lâu trước là ếch trâu, sau này là ốc nước ngọt, bây giờ lại là tôm hùm đất.

Xin hỏi, còn có thứ gì cô không thể ăn không?

"Tôm hùm đất này làm sao vậy? Rất ngon mà, các cô không hiểu đâu."

Lục Thanh Nghiên cảm thấy người niên đại này có chút phí phạm của trời.

Ếch trâu không ai ăn, ốc nước ngọt không ai ăn, bây giờ tôm hùm đất cũng không ai ăn.

Đại đội Thịnh Dương đúng là thôn kho báu, cô tới đây không sai chút nào!

Ngô Tiểu Anh và Thẩm Nguyệt cùng nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, muốn nhìn rõ xem trong đầu cô đang nghĩ gì.

"Các cô không ai ăn con này sao?"

Lục Thanh Nghiên lại xác nhận lần nữa, Ngô Tiểu Anh và Thẩm Nguyệt cùng lắc đầu.

"Vậy tôi không khách sáo nữa."

Lục Thanh Nghiên cười đến đôi mắt tít lại.

Tuy trong không gian của cô có nhiều tôm hùm đất, nhưng người nào sẽ ghét bỏ có nhiều tôm hùm đất hơn.

"Chu Cảnh Diên, anh tới đây."

Lục Thanh Nghiên gọi Chu Cảnh Diên đang bắt cá trong hồ.

Chu Cảnh Diên ngồi dậy đi về phía cô, trong tay còn có một con cá chép hơn một cân rưỡi.

"Em muốn con này sao?"

Không đợi Lục Thanh Nghiên mở miệng, ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn về phía tôm hùm đất trong tay cô.

"Ừm."

Lục Thanh Nghiên cho anh một ánh mắt tán thưởng, muốn nói ai hiểu cô nhát, thực sự chỉ có Chu Cảnh Diên.

"Anh đi bắt cho em."

Chu Cảnh Diên cười sủng nịch, xoay người đi về phía hồ nước.

Lục Thanh Nghiên đứng bên bờ, nhìn Chu Cảnh Diên bắt tôm giúp cô, thỉnh thoảng còn nhắc nhở anh cẩn thận một chút.

Nửa tiếng sau, trong giỏ tre của Lục Thanh Nghiên có khoảng 1 cân tôm hùm đất.

Tôm hùm không nhiều lắm, nhưng cũng may nó rất to.

Vì tránh cho tôm hùm đất bò ra, cô còn xử lý ngay tại chỗ.

"Buổi tối tới nhà tôi ăn cơm, tôi nấu tôm hùm cho mọi người ăn."

Lục Thanh Nghiên gọi Thẩm Nguyệt và Ngô Tiểu Anh lại.

Hai người cùng lắc đầu: "Các cô ăn dần đi."

1 cân tôm hùm xử lý xong chỉ còn một ít như vậy, không đủ nhét kẽ răng, vẫn nên thôi thì hơn.

Chủ yếu là vợ chồng người ta mới tân hôn, đang trong giai đoạn ngọt ngào, bọn họ chạy tới quấy rầy có vẻ không được tốt lắm.

Nhìn ra được chế nhạo trêu ghẹo trong mắt hai người, Lục Thanh Nghiên cười đánh bọn họ.

"Được rồi, vậy mà giễu cợt tôi, xem tôi thu thập các cô thế nào."

Lục Thanh Nghiên xắn tay áo lên, lao về phía hai người.

Thẩm Nguyệt và Ngô Tiểu Anh cười tươi, liên tục xin tha.

Hình như vợ anh càng ngày càng thích ứng với cuộc sống ở nơi này, khá tốt!

Hồ nước hai trăm mét vuông trong chốc lát còn chưa bắt xong.

Khi sắp tới giữa trưa, Lục Thanh Nghiên gọi Chu Cảnh Diên: "Em đi về nấu cơm trước, anh cũng trở về sớm nhé."

"Ừm."

Chu Cảnh Diên dịu dàng gật đầu với cô.

"Đi thôi, tôi cũng phải trở về nấu cơm, chúng ta cùng nhau trở về đi."

Trong rổ của Ngô Tiểu Anh đựng ít ngó sen, mấy thứ này đều là đồ bỏ đi, có thể tùy ý mang về.

"Chúng tôi đi trước."

Ngô Tiểu Anh vẫy tay tạm biệt Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt còn chưa làm xong việc, không thể rời đi, chỉ có thể tách ra với Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên về đến nhà, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Một cân tôm hùm xử lý xong chỉ còn khoảng nửa cân, căn bản không Cô lại lấy tôm hùm đất xào cây mua trước khi xuyên không ra, chuẩn bị cho Chu Cảnh Diên nếm thử tôm hùm đất mỹ vi.

Bưng mấy đĩa tôm hùm đất đặt trên bàn, kèm với hai đĩa dưa muối, Lục Thanh Nghiên lại lấy trà ướp lạnh ra rót vào cốc.

Mới đặt bát đũa xong, ngoài cửa truyền tới động tĩnh, cô cười chạy ra ngoài.

Một tay của Chu Cảnh Diên xách hai con cá trắm cỏ to đi vào nhà, một tay khác thì là túi đựng mấy củ sen.

"Anh về rồi, cơm đã nấu xong."

Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía cá trắm cỏ to trong tay anh: "Đây là cá và củ sen chia cho chúng ta ư?"

"Ừm, em ăn trước đi, anh đi rửa sạch bùn đất đã."

Chu Cảnh Diên cho cá vào chậu gỗ, củ sen đặt một bên.

Trên người anh đều là nước bùn, cần tắm rửa sạch sẽ một lát.
Bình Luận (0)
Comment