Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 313

Cúi đầu nhìn cục đá hình thoi màu đen trên cổ, Lục Thanh Nghiên hơi nhíu mày.

Rốt cuộc vòng cổ Chu Cảnh Diên đưa cho cô là gì?

Sao lại kỳ lạ như thế?

Hình như là Trần Ni bảo hệ thống kia cướp lấy cơ thể cô, sau đó cục đá này cứu cô?

Nắm chặt cục đá, Lục Thanh Nghiên lại nghĩ tới Chu Cảnh Diên, đột nhiên rất nhớ rất nhớ anh.

"Lục Thanh Nghiên, cô đưa Tiểu Thất đi đâu rồi?"

Trần Ni vẫn luôn không chiếm được đáp lại, đỏ mắt nhìn Lục Thanh Nghiên.

"Tôi không biết Tiểu Thất của cô đi đâu, Trần Ni, cô đúng là đáng chết!"

Lục Thanh Nghiên cúi người nhìn Trần Ni ngồi trên đất.

"Trả nó lại cho tôi, không có nó tôi sẽ chết."

Trần Ni khóc to, mất đi Tiểu Thất, cô ta không dám nghĩ tới hậu quả.

Vì sao lại thất bại?

Vì sao Tiểu Thất lại không thấy?

"Trần Ni, loại người như cô tồn tại còn không bằng chết đi."

Lục Thanh Nghiên nắm lấy áo Trần Ni, nâng cô ta từ trên đất dậy.

"Chuyện của Cẩu Đản lúc trước, có phải do cô làm hay không?"

Không còn Tiểu Thất Trần Ni tuyệt vọng nói: "Là tôi làm, thì thế nào?"

Đứa bé như Trần Cẩu Đản nên chết đi, dám nhục mạ cô ta, còn nhổ nước bọt với cô ta, cô ta không giết đứa bé đó thì có lỗi với mình.

"Trần Ni, cô không cứu được."

Dáng vẻ không biết hối cải của Trần Ni chọc giận Lục Thanh Nghiên.

Tuy Trần Cẩu Đản hỗn láo, nhưng chưa tới lượt Trần Ni giết đứa bé.

Lúc trước cô không tìm thấy chứng cứ, cũng không chắc có phải do Trần Ni làm hay không, bây giờ nghe cô ta thừa nhận, Lục Thanh Nghiên thực sự tức giận.

Ném mạnh Trần Ni ngã xuống đất, Lục Thanh Nghiên dẫm chân lên cô ta. "Lục Thanh Nghiên, cô trả Tiểu Thất lại cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không đối phó cô nữa."

Một tay của Trần Ni ôm lấy Lục Thanh Nghiên, nước mắt nước mũi cùng chảy ra.

Trong lòng cô ta chỉ có một ý niệm, đó chính là khiến Tiểu Thất trở về.

Không có Tiểu Thất, cô ta sẽ chết.

Cô ta không muốn chết, cũng không thể chết!

"Trần Ni, tôi chưa từng lấy Tiểu Thất của cô, cho dù lấy cũng tuyệt đối không trả lại cho cô."

Ghét bỏ Trần Ni dơ bẩn, Lục Thanh Nghiên lùi về sau một bước.

Trần Ni quỳ rạp trên mặt đất, giống y như con chó chết, vẻ mặt tuyệt vọng.

Đột nhiên cô ta cười điên cuồng, đôi mắt mất đi tiêu cự nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

"Loại người sinh ra đã cao quý như cô, hiểu được đau khổ của tôi sao? Mỗi ngày tôi đều bị mẹ đánh, ăn không đủ no mặc không đủ ấm."

"Cô thì sao, cô mặc quần áo đẹp, trông xinh đẹp, được mọi người yêu thích."

"Lục Thanh Nghiên, tôi ghen tị cô, tôi muốn trở thành cô, tôi có sai sao?"

Trần Ni ôm lấy đầu, dùng sức giật tóc mình, đôi mắt trống rỗng.

"Cô có thể có ghen tị, nhưng tuyệt đối không thể có lòng hại người."

Lục Thanh Nghiên từ trên cao nhìn xuống Trần Ni: "Cô sinh ra trong gia đình như vậy đâu liên quan tới tôi? Cô có tư cách gì ghen tị với tôi?"

"Cô nói dễ nghe quá, nếu cô sinh ra trong gia đình như tôi, cô nhất định sẽ trở nên hư hỏng hơn tôi."

Trần Ni cười điên cuồng, tóc bị cô ta giật xuống từng mảng.

"Trên thế giới này không có nếu."

Lục Thanh Nghiên không muốn nói lời vô nghĩa với Trần Ni, bởi vì cho dù nói nhiều với loại người này, đều không nghe lọt.

Có lẽ Trần Ni sinh ra ở Trần gia thực sự bất hạnh, nhưng chuyện này không thể là cái cớ khiến cô ta ghen ghét hại người.

Thẩm Nguyệt sống không tốt hơn Trần Ni chỗ nào, người ta vẫn ôm hi vọng vào tương lai, đây là thái độ của mọi người đối với cuộc sống. "Tôi là tiên nữ, tôi có rất nhiều đồ, tôi biến cho cô xem."

Trần Ni cầm lấy một cục đá trên mặt đất, cười si ngốc: "Cô xem, tôi biến ra màn thầu, có phải rất thơm hay không?"

Trần Ni chịu đả kích rất lớn, thần trí chậm rãi trở nên mơ hồ.

Cô ta không thể tiếp nhận chuyện mất đi Tiểu Thất, không thể tiếp nhận mình chỉ còn 10 ngày sống sót, dứt khoát trốn tránh hiện thực, biến thành một kẻ điên.

Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, nhìn ra được Trần Ni không phải đang giả điên.

Cô không nghĩ tới, vậy mà Trần Ni đột nhiên thành kẻ điên.

Lúc này, cô không biết nên nói gì.

Trần Ni rơi vào kết cục như vậy đơn thuần là tự làm tự chịu, không ôm lòng hại người, sao có thể biến thành như thế?

Có tiếng bước chân truyền tới, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn qua, một đám người đi về phía này.
Bình Luận (0)
Comment