Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 314

"Thanh Nghiên, cháu không sao chứ?"

Đội trưởng Từ vội vàng chạy tới, vẻ mặt sốt ruột.

"Chú Từ, bác gái, sao mọi người lại tới đây ạ?"

Liếc mắt nhìn xung quanh một lát, người của đội một và đội hai tới không ít.

"Thanh Nghiên, để bác gái nhìn xem, cháu có bị thương chỗ nào không?"

Lý Tố Hoa lo lắng tiến lên trước, nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên.

"Bác gái, cháu không sao ạ."

Lục Thanh Nghiên để mặc Lý Tố Hoa kiểm tra, lộ ra tươi cười.

"Không sao thì tốt, không sao thì tốt."

Lý Tố Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Mọi người thấy Trần Ni đi theo cháu, sợ cô ta gây bất lợi cho cháu, nên đều chạy tới."

"Sao mọi người biết cô ta sẽ gây bất lợi cho cháu ạ?"

Lục Thanh Nghiên vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Lý Tố Hoa.

"Cháu không biết đâu, con nhóc Trần Ni đúng là phát rồ, vậy mà giết cha mẹ mình."

Cả người Đường Quyên rét run, trong đầu không khỏi hiện lên sợ hãi khi thấy thi thể của hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa.

"Mau bắt Trần Ni lại.

Đội trưởng Từ ở một bên chỉ huy một số thôn dân.

Trần Ni ngồi dưới đất gặm cỏ xanh, giống như đang ăn bữa tiệc mỹ vị.

Mấy thôn dân cảnh giác tiến lên trước, tay cầm gậy thử chọc cô ta.

Trần Ni không dao động, một bàn tay vô lực rủ xuống bên người, nhìn chằm chằm bùn đất trên mặt đất, đột nhiên vùi đầu gặm.

"Hình như con nhóc Trần Ni này có chút không thích hợp."

Một bác gái chỉ vào Trần Ni trên đất, nhận thấy được khác thường.

Bác gái vừa nói như vậy, mấy người còn lại nhìn qua.

Đôi mắt của Trần Ni trống rỗng, cười ha ha quay đầu, miệng nhai cỏ xanh và bùn đất.

"Đồ ăn, thật nhiều đồ ăn ngon, mọi người muốn ăn không?" "Tiểu Thất, mau biến ra đồ ăn ngon, để bọn họ nhìn xem ta là ai2"

"Tôi là tiên nữ, ta muốn mọi người hâm mộ tôi."

Trần Ni si ngốc vùi đầu ăn cỏ lần nữa, loạng choạng đứng dậy.

"Sao các người không ăn đi? Ăn rất ngon mà."

Mọi người đứng tại chỗ, ông nhìn tôi tôi nhìn ông, vẻ mặt phức tạp.

"Vì sao không ăn? Tôi bảo Tiểu Thất biến cho mọi người, tất cả đều là những thứ mọi người chưa từng ăn."

Thấy Trần Ni càng ngày càng điên, không có ai dám tiến lên.

"Thanh Nghiên, Trần Ni làm sao vậy?"

Thẩm Nguyệt thở hổn hển chạy tới, bên cạnh cô ấy còn có Ngô Tiểu Anh.

"Cô ấy làm sao vậy?"

Ngô Tiểu Anh thở dài một hơi, nhìn Trần Ni si ngốc không nỡ nhìn thẳng.

"Điên rồi, tự mình bị mình dọa điên rồi."

Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn về phía Trần Ni, cô ta còn ở đó cười điên cuồng.

"Cháu nói Trần Ni điên rồi ư? Cô ta thực sự điên hay giả điên?"

Biểu cảm của đội trưởng Từ khiếp sợ, còn có chút không dám tin.

Đám thôn dân bọn họ muốn tới bắt Trần Ni, sao lại trùng hợp điên như thế?

"Thực sự điên rồi, không phải giả vờ điên ạ."

Lục Thanh Nghiên cẩn thận kiểm tra, chắc chắn Trần Ni thực sự điên rồi.

Nếu giả điên, với tính cách của cô ta tuyệt đối không quỳ trên đất nhổ cỏ non, ăn bùn.

Từ Ngọc Mai đứng bên cạnh chồng Vương Thiết Ngưu, rời mắt sang một bên, xoay người nhanh chóng rời đi.

"Thực sự điên rồi ư? Xảy ra chuyện gì thế?"

"Sao lại điên rồi? Chúng ta còn chưa đưa cô ta đến đồn công an mà?"

"Điên rồi mới tốt, con nhóc ác độc như vậy, ông trời có mắt mà."

Mọi người bàn tán xôn xao, trong mắt đều là lạnh nhạt.

Nghĩ tới Trần Ni vậy mà giết hại vợ chồng Ngưu Lan Hoa, cả đám phê "Sao con nhóc này điên vậy?"

Đội trưởng Từ dò hỏi Lục Thanh Nghiên, ở đây chỉ có mình cô biết chân tướng.

"Cô ta muốn hại cháu, bị cháu vạch trần những chuyện cô ta làm, nên không chịu nổi điên rồi."

Lục Thanh Nghiên tìm bừa một cái cớ, ứng phó bọn họ.

Nếu cô nói cho thôn dân này Trần Ni vì mất đi Tiểu Thất, không chịu nổi mình chỉ còn sống được mấy ngày, có lẽ mọi người sẽ nghĩ cô là kẻ điên.

"Đúng là tạo nghiệt mà."

Đội trưởng Từ hừ một tiếng.

Ông ấy sớm biết con nhóc Trần Ni này có nhiều tâm tư xấu xa, nhưng người nào cũng không nghĩ tới cô ta sẽ ác độc như vậy, ngay cả cha mẹ ruột còn dám giết.

"Dẫn cô ta đi đi."

Nếu Trần Ni biến thành kẻ điên, đội trưởng Từ cũng không nói thêm gì nữa, bảo người dẫn cô ta đi.

"Mọi người không ăn ư? Các người muốn dẫn tôi đi đâu?"

Trần Ni cười si ngốc, ngoan ngoãn đi theo mọi người rời đi.

Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ, nhìn Trần Ni đi xa.

"Trở về đi, tôi không sao đâu."

Ngô Tiểu Anh và Thẩm Nguyệt còn ở lại bên cạnh cô, Lục Thanh Nghiên cười nói với hai người.
Bình Luận (0)
Comment