Bà Tống bị Lục Thanh Nghiên thuyết phục, chỉ có thể ghi tạc phần ân tình này trong lòng.
"Cảm ơn chị, sau này chúng em nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt."
Điền Điền nghiêm túc mở miệng, mấy đứa bé khác cũng dùng đôi mắt non nớt nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.
"Không cần báo đáp chị, sau này làm người có tác dụng đối với quốc gia, như vậy mới coi như là báo đáp chị."
Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng, nói với đám nhóc.
Mọi người ghi tạc những lời cô nói trong lòng, nhiều năm sau thực sự trở thành người có tác dụng đối với quốc gia.
Khi phóng viên phỏng vấn một trong những bọn họ, người này hồi tưởng lại nói, đó là do một vị ân nhân nói cho bọn họ phải làm người có tác dụng đối với quốc gia, cho nên bọn họ vẫn luôn cố gắng.
"Chúng em sẽ."
Mấy đứa bé kiên định gật đầu, Lục Thanh Nghiên mỉm cười.
"Chị, có phải bọn em không còn nhà nữa không ạ?"
Tiêu Tiêu đau lòng nức nở, nhìn về phía nhà tranh bị đốt thành tro tàn.
Mấy đứa bé khác cúi đầu, khó chịu đến mức không nói nên lời.
Bà Tống thở dài một hơi, không biết nên nói gì.
"Không có chuyện này đâu, nhà ở cháy có thể xây lại."
Lục Thanh Nghiên dịu dàng an ủi mấy đứa bé, nhìn về phía nhà tranh bị đốt cháy, đôi mắt hơi âm trầm.
"Thật vậy ạ?"
Đôi mắt của đám nhỏ sáng lên.
Lục Thanh Nghiên cười gật đầu: "Chị nói chuyện với bà Tống một lát, các em ôm Tiểu Nha tìm nước cho cô bé uống đi."
"Vâng ạ."
Máy đứa bé ngoan ngoãn đi sang một bên.
Lục Thanh Nghiên nhấc chân đi về phía bà Tống: "Bà à, trận hỏa hoạn này là ngoài ý muốn hay do người làm?"
Bà Tống không biết nên mở miệng thế nào. trên mặt lộ vẻ khó xử. "Có phải bọn bà có xích mích với người nào đó hay không?"
Cô mới hỏi xong, thì phát hiện cách hơn mười mét có bóng dáng lén lút.
Lúc thì thăm dò nhìn bên này, lúc thì trốn phía sau cây, giống như là sợ bị người ta phát hiện.
Nếu không phải cảm quan của cô nhanh nhạy, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa phát hiện được.
"Có mấy người."
Bà Tống chua xót mở miệng.
Bà ấy vất vả lắm mới tìm đến chính phủ làm hộ khẩu cho mấy đứa bé ở gần đại đội Ngũ Tỉnh.
Kết quả vì bọn nhỏ tàn tật, bị một số người bài xích.
Trong đó có mấy người đặc biệt nhất, thường xuyên trào phúng đám trẻ đáng thương này.
"Có một người đàn ông chừng 30 tuổi, trên mặt có một nốt ruồi đen không ạ?"
Lục Thanh Nghiên rời mắt khỏi bóng dáng kia, cúi đầu nhỏ giọng dò hỏi bà Tống.
"Sao cháu biết?"
Bà Tống nhìn cô với vẻ khiếp sợ.
"Cháu biết rồi ạ."
Lục Thanh Nghiên biết rõ, 90% người nọ chính là người phóng hỏa.
Dù sao người bị tình nghỉ luôn thích đến hiện trường phạm tội một chuyến, muốn nhìn xem tình trạng thê thảm của người bị hại.
Tuy tỷ lệ này không phải là chắc chắn, nhưng lén lút trốn phía sau cây, còn không phải người phóng hỏa mới lạ!
"Nhà ở..."
"Nhà ở bà sẽ tìm người tới sửa chữa, cháu không cần lại lo lắng, lương thực bà sẽ tìm người trong thôn mua."
Không đợi Lục Thanh Nghiên mở miệng, bà Tống đã mở miệng trước một bước.
Bọn họ đã làm phiền Lục Thanh Nghiên quá nhiều, không thể lại làm phiền cô nữa.
"Dạ." "Đội sản xuất của bà còn phòng trống không? Tìm một chỗ yên ổn trước đã."
"Có, không cần lo lắng cho bọn bà đâu."
Bà Tống cười hiền từ với Lục Thanh Nghiên.
Bà ấy cảm thấy có Lục Thanh Nghiên giúp đỡ ủng hộ, tất cả khổ sở đều tan thành mây khói.
"Vậy cháu đi tìm nhà ở với mọi người."
"Không cần không cần, lát nữa bà đi tìm đại đội trưởng."
Đâu thể không biết xấu hổ làm phiền Lục Thanh Nghiên nữa, bà Tống liên tục xua tay.
"Đi thôi, dù sao cháu cũng rảnh rỗi."
Thấy thời gian còn sớm, Lục Thanh Nghiên dứt khoát đi cùng bà Tống tìm nhà ở.
"Làm phiền cháu rồi."
Bà Tống đi cùng Lục Thanh Nghiên tới đại đội của mình.
Đại đội Ngũ Tinh là đại đội bà Tống đang ở, bà Tống dẫn Lục Thanh Nghiên đi tìm đại đội trưởng của đại đội Ngũ Tỉnh.
Khi bà Tống nói chuyện với đại đội trưởng, Lục Thanh Nghiên thỉnh thoảng nhìn về phía nào đó.
Người đàn ông có nốt ruồi đen kia vẫn luôn đi theo bọn họ, thấy bọn họ tiến vào nhà đại đội trưởng còn lộ ra biểu cảm ác ý.
Bà Tống dẫn theo đám Điền Điền, tìm được một căn nhà trống có thể ở được ở đại đội.
Bà Tống vốn định ở nhờ mấy ngày, Lục Thanh Nghiên thấy nhà này còn tính rộng rãi, dứt khoát bảo bà ấy mua.
Giá cũng không đắt, bởi vì là nhà tranh cho nên chỉ cần 60 tệ là mua được, đỡ cho bà Tống phải tìm người xây lại nhà.
Bà Tống nghe lời Lục Thanh Nghiên nói, móc 60 tệ ra mua nhà.