Lại có nhà lần nữa, đám Điền Điền vô cùng vui sướng, lượn vòng trong nhà.
"Bà Tống, cháu đi về trước."
"Thanh Nghiên, bà tiễn cháu."
Vừa nghe Lục Thanh Nghiên muốn đi về, mấy đứa bé đang quét dọn vệ sinh cùng vây quanh, lưu luyến nhìn cô.
Lục Thanh Nghiên lấy mấy cái kẹo cứng ra, chia cho bọn họ.
"Lần sau chị lại tới thăm các em, các em phải nghe lời bà nói nhé."
"Chúng em sẽ nghe lời ạ."
Đám nhỏ dùng sức gật đầu, còn không ngừng hỏi khi nào Lục Thanh Nghiên tới.
Bà Tống nắm chặt tay bọn họ, không cho bọn họ quấy rầy Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên xoay người rời đi, trong mắt hiện lên lạnh như băng.
Nếu quyết định làm mọi chuyện, đương nhiên là cô không thể mặc kệ đám nhóc này, tuyệt đối không thể giữ lại hậu hoạn.
Ở chỗ không người tiến vào không gian, Lục Thanh Nghiên đi về phía đồ mới thu vào không gian.
Lương thực còn thừa không ít, rõ ràng là bà Tống và mấy đứa bé đều ăn tiết kiệm.
Lương thực thì tạm thời không thể đưa cho bọn họ, Lục Thanh Nghiên lấy 5 cân lương thực thô trong kho hàng ra lần nữa, lại chuẩn bị hai chiếc chăn cũ.
Một tiếng sau cô mới ra khỏi không gian, xách theo lương thực thô và chăn cũ đi về phía nhà bà Tống.
"Bà già, đừng cho mặt mũi mà không cần, tôi coi trọng Điền Điền là phúc khí của nó, nếu bà còn không đồng ý, nói không chừng ngày mai nhà bà còn cháy tiếp."
Người đàn ông mặt ngắn đứng ở cửa nhà bà Tống, ỷ vào cả nhà chỉ có già trẻ lạnh giọng uy hiếp.
"Hồ Vĩ, là cậu làm ư? Vì sao cậu muốn đốt nhà chúng tôi?"
Đôi mắt của bà Tống đỏ bừng, cầm lấy que ở bên cạnh ước gì có thể đánh chết Hồ Vĩ.
Mấy đứa bé tức giận nhặt đá trên đất lên.
Dáng vẻ của Hồ Vĩ lưu manh, miệng ngậm một cọng cỏ, hoàn toàn không để bà Tống và mấy đứa bé vào trong mắt.
Anh ta là người độc thân nổi tiếng ở đại đội Ngũ Tinh, gần 30 tuổi còn chưa cưới vợ.
Hồ Vĩ ham ăn biếng làm, căn bản không có người nguyện ý gả con gái cho anh ta.
Khi Hồ Vĩ còn trẻ tuổi không vội, cho đến bây giờ gần 30, thấy người khác đều có vợ làm ấm chăn, trong lòng cũng bắt đầu phát ngứa.
Không có ai gả, Hồ Vĩ tự mình tìm, tìm tới tìm lui nhìn trúng Điền Điền mới mười hai mười ba tuổi.
Ỷ vào nhà Điền Điền chỉ có một bà cụ, từng tới cửa uy hiếp không biết bao nhiêu lần.
Lần nào bà Tống cũng đuổi anh ta đi, Hồ Vĩ tức giận quá lúc này mới phóng hỏa, muốn khiến mấy người hối hận.
Đâu biết xuất hiện một người như thiên tiên cứu bọn họ.
Nghĩ tới Lục Thanh Nghiên, trái tim của Hồ Vĩ nóng lên.
Anh ta cũng có tự mình hiểu lấy, biết người như Lục Thanh Nghiên không có khả năng coi trọng mình, nên quyết định tiếp tục đánh chủ ý lên người Điền Điền.
"Vì sao ư? Ha ha!"
Ánh mắt ghê tởm của Hồ Vĩ nhìn về phía Điền Điền, mấy đứa bé sợ tới mức bảo vệ Điền Điền ở sau người.
"Tôi đánh chết cậu."
Bà Tống cầm lấy que đánh về phía Hồ Vĩ, bà ấy tình nguyện mình xảy ra chuyện, cũng không để Hồ Vĩ thực hiện được.
Hồ Vĩ nắm lấy que trong tay bà Tống cười khinh miệt, dùng sức đẩy mạnh một cái, đẩy bà ấy ngã xuống đất.
"Bà già chết tiệt bớt lo chuyện bao đồng đi, tôi lại cho các người một ngày để suy nghĩ."
Hồ Vĩ nhổ cỏ xanh trong miệng xuống đất, liếm hàm răng, tràn ngập ác ý rời đi.
Đợi Hồ Vĩ rời đi, bà Tống ôm lấy Điền Điền không nhịn được chảy nước mắt. "Bà nội, giao cháu ra đi ạ."
Điền Điền dựa vào trong lòng bà Tống, ngẩng đầu nhìn về phía bà ấy.
Cô bé không muốn bà Tống và em trai em gái vẫn luôn bị Hồ Vĩ quấy rây.
"Em cho rằng giao em ra, mọi chuyện có thể giải quyết ư?"
Phía sau truyền tới giọng nói âm u không rõ của Lục Thanh Nghiên.
"Chị, sao chị lại quay về ạ?"
Tiêu Tiêu và mấy đứa bé chạy tới, Tiểu Nha được Lục Thanh Nghiên cứu thì luôn nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Chị đưa ít đồ cho các em."
Lục Thanh Nghiên đặt lương thực và chăn sang một bên, đi về phía bà Tống.
Cô ngồi xổm xuống kiểm tra cho bà Tống, cũng may chỉ bị thương nhẹ, không có vấn đề gì lớn.
"Chị, nếu em không đi Hồ Vĩ còn đến thương tổn bà nội và em trai em gái."
Điền Điền cúi đầu, bả vai thường rung lên.
"Em cho rằng em đi, anh ta sẽ không thương tổn em trai và em gái ư?"
Lục Thanh Nghiên hiểu rõ Điền Điền là suy nghĩ cho người nhà, nhưng cô bé còn quá nhỏ, nghĩ mọi chuyện không đủ toàn diện, cô nên dạy dỗ cô bé một chút.