Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 336

"Làm sao vậy? Sao vẻ mặt cháu hưng phấn như thế."

Bà Tống mới dọn dẹp căn nhà xong, chuẩn bị đi nấu cơm cho mấy đứa bé, thì thấy Tiêu Tiêu chạy vào.

"Bà nội, Hồ Vĩ đã xảy ra chuyện, chúng ta không cần phải sợ Hồ Vĩ nữa."

"Cháu nói cái gì?"

Vẻ mặt bà Tống khiếp sợ, Điền Điền chạy ra khỏi phòng, mấy đứa bé đi theo sau cô bé.

"Là thật ạ, chân Hồ Vĩ bị đánh đứt, cả người đều là máu."

Tiêu Tiêu càng nói càng hưng phấn, suýt nữa nhảy lên tại chỗ.

Nước mắt của Điền Điền không nhịn được chảy ra, mấy đứa bé vui vẻ ôm lấy cô bé.

"Nhất định là chị Thanh Nghiên của các cháu làm."

Bà Tống hồi tưởng lại những lời Lục Thanh Nghiên nói, nói chắc chắn.

"Là chị Thanh Nghiên làm ạ."

Tiêu Tiêu gật đầu, mấy đứa bé khác cũng gật đầu tán thành.

"Chị ấy thật lợi hại."

Tiểu Nha nhỏ nhất dùng giọng nói non nớt đáng yêu nói, nghĩ tới tình hình của mình thì tự tỉ cúi đầu.

Bà Tống tiến lên trước, ôm lấy cô bé.

"Chị Thanh Nghiên của các cháu nói, lần sau lại mang thuốc chữa bệnh cho các cháu, đến lúc đó các cháu đều là những đứa bé khỏe mạnh."

Lúc Lục Thanh Nghiên gần đi, từng nói chuyện với bà Tống một lát, cũng nói lần sau cô sẽ mang thuốc tới, chữa bệnh cho mấy đứa bé.

"Thật vậy ạ?"

Đám nhỏ mở to mắt, không biết nên nói gì.

Phần lớn đứa bé đều có thương tích tàn tật, bị đám nhóc trong thôn kỳ thị bắt nạt, khiến bọn họ trở nên tự ti hướng nội.

Vừa nghe bà Tống nói như thế, bọn họ vui sướng không biết nên nói gì.

"Thật."

Bà Tống cười gật đầu nhìn đám nhỏ cười ngây thơ không khỏi khát khao đối với cuộc sống tương lai.

"Các cháu nên cảm ơn chị Thanh Nghiên, sau này báo đáp chị ấy thật tốt, nghe lời chị ấy nói đền đáp quốc gia."

Khi Lục Thanh Nghiên gần đi, còn bảo bà Tống cho mấy đứa bé đi học, nếu không có tiền cô có thể giúp đỡ.

Bà Tống từ chối Lục Thanh Nghiên lại cho bà ấy tiền, cũng hiểu rõ đi học mới có tiền đồ, đảm bảo với cô sẽ cho đám nhỏ đi học tri thức.

"Chúng cháu sẽ."

Đám nhỏ cùng gật đầu, trên gương mặt tràn ngập tươi cười hạnh phúc.

Lục Thanh Nghiên đang được bọn nhỏ khen, lúc này vẻ mặt ngây ngốc.

Cô đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng lạ lẫm.

Cách cô mười centimet chính là một sườn núi, cô suýt nữa ngã xuống sườn núi.

Nhìn bốn phía xung quanh, hình như đều là rừng cây, xung quanh cũng phủ kín cỏ dại.

Rốt cuộc...

Nơi này là nơi nào?

Rõ ràng vừa rồi cô còn ở bãi tha ma của đại đội Ngũ Tinh giáo huấn Hồ Vĩ, khắp nơi trong rừng cây đều là tiếng kêu đau đớn của anh ta.

Lạnh lùng nhìn Hồ Vĩ bò ra bên ngoài, Lục Thanh Nghiên vốn định trực tiếp rời đi, bỗng nhiên truyền tới giọng Tiểu Thất.

Tiểu Thất bảo cô lấy đồ cổ Hồ Vĩ chôn dưới đất.

Lục Thanh Nghiên không để ý tới nó, chôn mấy món đồ cổ Hồ Vĩ giữ lại tới trước ngôi mộ của nhà địa chủ Hạ lần nữa.

Tiểu Thất kích động sáng lên tia sáng, ngay sau đó vòng cổ trên cổ cô nóng lên, trước mắt xuất hiện tia sáng trắng.

Lục Thanh Nghiên không biết gì nữa, đợi khi mở mắt ra lần nữa, thì đã ở nơi trước mắt.

Rừng cây vẫn là rừng cây, cỏ dại vẫn là cỏ dại, nhưng mà xa lạ khiến người ta mờ mịt.

"Chủ nhân, không phải là cô xuyên qua đấy chứ?"

Tiểu Thất xuyên qua vòng cổ nhìn bốn phía, giọng điệu còn có chút hưng nhấn. Rõ ràng trước đây nó thường xuyên vì nhiệm vụ xuyên qua thời không, vậy mà cũng vì xuyên qua thời không lần nữa mà cảm thấy hưng phấn.

"Chủ nhân, cô thực sự xuyên qua, đây là lần đầu tiên tôi cùng xuyên qua với người khác, thật vui."

"Mi câm miệng, không được gọi ta là chủ nhân!"

Lục Thanh Nghiên lạnh giọng quát lớn Tiểu Thất trong vòng cổ, bị nó ồn ào đau cả đầu.

Tiểu Thất ấm ức câm miệng, không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ sợ chọc Lục Thanh Nghiên tức giận.

Lục Thanh Nghiên rất hoảng loạn, hoảng loạn này khác với xuyên qua lần đầu tiên mấy tháng trước, hoảng loạn lần này mang theo kinh khủng và sợ hãi.

Lần đầu tiên xuyên qua cô không có vướng bận, dù sao mình đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đi đến niên đại nào cũng được.

Lần này thì khác, cô đã có chồng, có người mình yêu nhất, nếu thực Sự xuyên tới thời không khác, cô sẽ hỏng mất.

"Chủ nhân, đừng hốt hoảng."

Từ sau khi mất đi liên lạc với đầu não, Tiểu Thất định vị đối với thời không đã không còn chuẩn nữa.
Bình Luận (0)
Comment