Cho nên nó không có biện pháp báo cho Lục Thanh Nghiên, hiện giờ mình ở thời không nào, còn là thời không thập niên 70 hay không.
Lục Thanh Nghiên không để ý tới Tiểu Thất, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại.
Nhìn quanh bốn phía không có bóng người, cô lắc mình tiến vào không gian tháo trang sức thay quần áo.
Nửa tiếng sau Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian, trên người khoác một chiếc túi xách.
Nhỡ đâu có chuyện gì, cũng có thể nương theo lấy đồ trong túi xách lấy ra.
Không biết đi từ đâu, cô cảm thấy gần đây cũng không có đường.
Cô chỉ có thể đẩy cỏ dại cao hơn người ra, tìm bừa một đường đi đường.
Bốn phía yên tĩnh tới đáng sợ, ngay cả tiếng chim kêu cũng không có.
"Chủ nhân, tôi sợ."
Giọng nói sợ hãi của Tiểu Thất truyền từ vòng cổ ra.
Gương mặt Lục Thanh Nghiên âm trầm dừng bước lại: "Mi là hệ thống, không phải người, mi sợ cái quỷ gì."
Tiểu Thất mặt dày vô liêm sỉ này ăn vạ cô, không muốn nói chuyện với nó nhưng nó lại thường xuyên mở miệng.
"Đúng vậy, tôi là hệ thống, tôi không cần sợ."
Tiểu Thất tỏa ra tia sáng nhỏ từ vòng cổ, càng ngày càng nhân tính hóa, không còn khô khan lạnh nhạt như khi đối mặt với Trần Ni.
Không để ý tới Tiểu Thất càng ngày càng ngốc nữa, Lục Thanh Nghiên tiếp tục đi về trước.
Càng đi càng không có bóng người, cô hơi lo lắng mình lựa chọn nhầm đường.
Đi suốt một đoạn đường vừa mệt vừa khát, Lục Thanh Nghiên lấy một cốc nước ép trái cây trong không gian ra, uống một hơi cạn sạch.
Bên tai truyền tới âm thanh rất nhỏ, kèm theo tiếng khóc nức nở tuyệt vọng, còn có tiếng cục đá lăn xuống truyền đến.
Lục Thanh Nghiên không biết nên vui hay nên buồn.
Nơi hẻo lánh như vậy đột nhiên xuất hiện tiếng khác, rốt cuộc là người hay là quỷ?
Tuy lá gan của cô lớn, nhưng vẫn có chút sợ hãi đối với quỷ thần.
Không đợi Lục Thanh Nghiên nghĩ nhiều, có tiếng giấy giụa đau đớn truyền tới, cô nhanh chóng chạy lên, gạt bụi cỏ rậm rạp sang một bên.
Một bóng dáng trẻ tuổi gầy yếu lọt vào tầm mắt cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Cô đang làm gì thế?"
Lục Thanh Nghiên nhanh chóng tiến lên, ôm lấy đùi cô gái đỡ cô ấy từ trên cây xuống.
Sao cô biết âm thanh vừa rồi lại là tiếng cô gái thắt cổ chứ.
Còn nhớ rõ lần trước mình xuyên qua gặp được "Lục Thanh Nghiên", cô không cứu được cô ấy.
Lúc này mới bao lâu lại xuyên qua một lần, lại gặp được một cô gái lần nữa, cũng may lần này cứu được người.
Cô gái xụi lơ trên mặt đất, dùng sức ho khan xong thì che mặt lớn tiếng khóc thút thít.
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên phức tạp, đứng bên cạnh cô ấy không nói chuyện.
Cô vốn tưởng rằng nói bóng nói gió hỏi một chút niên đại và thời đại hiện giờ, nhìn cô gái như vậy, tạm thời khoan hãy hỏi thì hơn.
Cũng may cô thấy cách ăn mặc của cô gái này giống thập niên 70, có lẽ có thể chứng minh cô không trở lại thời không của mình, hay là đến thời không lung tung rối loạn nào đó.
"Đừng khóc."
Thấy cô gái càng khóc càng đau lòng, Lục Thanh Nghiên lấy một tờ khăn giấy ra đưa cho cô ấy.
Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Đồng chí, cảm ơn cô."
Giọng nói của cô ấy thuộc loại dịu dàng nhẹ nhàng, cho người ta một loại cảm giác đặc biệt dễ bắt nạt.
Lục Thanh Nghiên ngồi bên cạnh cô ấy, đợi cô ấy nín khóc xong, thì nhẹ giọng mở miệng:
"Cô tên là gì thế?"
"Tôi tên Lưu Lệ Hà."
Lưu! ê Hà cầm khăn øiấv Luc Thanh Nghiên đưa cho lau nước mắt. Lục Thanh Nghiên gật đầu: "Tôi tên là Lục Thanh Nghiên."
Lưu Lệ Hà cười dịu dàng, giống y như cô gái vùng sông nước Giang Nam, trông thanh tú động lòng người.
Đợi Lưu Lệ Hà hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc này Lục Thanh Nghiên mới chậm rãi hỏi cô ấy:
"Vì sao lại muốn tự sát?"
Nếu cô tới muộn một bước, đợi cô lại là một thi thể, cô thực sự không muốn nhìn thấy sinh mệnh còn trẻ tuổi chết trước mặt mình.
"Tôi... Tôi cũng không muốn."
Vẻ mặt Lưu Lệ Hà mờ mịt lúng túng, ngồi dưới đất nhìn không trung.
"Nếu không muốn thì phải sống sót thật tốt, tự tử như vậy không giải quyết được vấn đề gì."
Lục Thanh Nghiên thở dài một hơi, nhìn bên cạnh cô.
"Không, tôi chết đi, mọi chuyện mới có thể giải quyết."
Lưu Lệ Hà lắc đầu, nghiến răng, trong mắt hiện lên oán hận.
"Có người bắt nạt cô à?"
Lục Thanh Nghiên nhìn ra được oán hận trong mắt Lưu Lệ Hà, thấy cô ấy nhẫn nhịn thì nhẹ giọng hỏi cô ấy.