Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 342

Không từ chối được ý tốt của cả nhà Lưu Lệ Hà, Lục Thanh Nghiên bị bắt ăn hai bát cơm gạo lứt.

Mãi đến khi ngủ dạ dày của cô còn hơi căng, chỉ có thể lén ăn mấy viên thuốc tiêu hóa.

Chuyện bên Vương gia, cô vốn chuẩn bị ngày mai lại tìm cơ hội giải quyết.

Kết quả có người gấp không đợi nổi đi tới chịu chết.

Sắc trời mới tối lại không lâu, bên ngoài sân tường Lưu gia truyền tới tiếng bước chân.

Lục Thanh Nghiên vốn chưa ngủ mở to mắt, cảnh giác nhìn bên ngoài cửa sổ.

Lưu Lệ Hà ngủ bên cạnh cô cũng bừng tỉnh: "Có phải có người hay không?"

"Đúng vậy, không cần lo lắng, cô đừng đi ra."

Lục Thanh Nghiên nhanh chóng đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Dưới vách tường, Vương Kiến Binh đáng khinh leo lên tường sân.

Nghĩ tới Lưu gia có hai mỹ nhân, trong lòng anh ta kích động không thôi.

Cơ thể Vương Kiến Binh vốn mập mạp, tương sân của Lưu gia còn cao, anh ta leo lên hơi khó khăn, khi xuống càng thêm khó khăn.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn không tìm được cục đá dẫm lên, hai chân không ngừng lắc lư giữa không trung.

Lục Thanh Nghiên đứng dưới tường nhìn một lúc lâu, cũng không thấy được Vương Kiến Binh nhảy xuống dưới.

"Có cần tôi giúp đỡ không?"

Lục Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Vương Kiến Binh đang giãy giụa trên tường sân, thực sự không nhịn được mở miệng.

"Cần, tìm một tảng đá cho tôi."

Vương Kiến Binh mắng thầm Lưu gia trong lòng, rảnh rỗi xây tường cao như thế làm gì, hại anh ta không xuống được.

Vừa vặn nghe thấy có người hỏi anh ta có cần giúp không, anh ta trả lời cần theo bản năng.

Đợi đến khi nhận ra, sau lưng cảm thấy lạnh lẽo. Giọng nói đó rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta tê dại, nhưng lại cho người ta cảm giác bị thứ dơ bẩn theo dõi, loại tư vị này không dễ chịu.

"Tảng đá đúng không?"

Bên tai lại truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ lần nữa, Vương Kiến Binh quay đầu lại nhìn, thì nhìn thẳng vào đôi mắt chế nhạo còn lạnh lẽo của Lục Thanh Nghiên.

"Người phụ nữ chết tiệt, dám làm tôi sợ?"

Vương Kiến Binh chửi ầm lên, chuẩn bị dứt khoát nhảy xuống.

Lục Thanh Nghiên cầm gậy tre trong tay, không đợi anh ta nhảy xuống, trực tiếp cắm nghiêng gậy tre lên lưng Vương Kiến Binh.

Vương Kiến Binh bị ghim ở trên vách tường, dùng sức giãy giụa vậy mà không thể giấy giụa xuống.

"Người phụ nữ thối tha, thả tôi xuống."

Vương Kiến Binh cảm thấy mình bị nhục nhã, gương mặt đỏ bừng lên giống y như mông khi.

"Thả anh xuống dưới ư? Tối muộn anh chạy tới nhà người ta, anh muốn làm gì?"

"Tôi tản bộ được không?"

Đang ở thế yếu, Vương Kiến Binh chỉ có thể nghiến răng trả lời.

Trong lòng âm thầm thề, nếu anh ta có thể xuống dưới, chắc chắn sẽ khiến Lục Thanh Nghiên đẹp mặt.

"Tản bộ ư? Buồn cười!"

Không nói nữa, Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía nhà ở.

Lưu Lệ Hà trốn ở phía sau cửa, thấy cô nhìn qua thì vội vàng chạy ra.

"Lấy dây thừng tới đây."

Mở miệng nói với Lưu Lệ Hà, Lục Thanh Nghiên chỉ Vương Kiến Binh trên vách tường:

"Lát nữa dùng dây thừng trói anh ta lại."

"Cô dám! Cô biết tôi là ai không? Cô không muốn nhà cô ta tiếp tục sống ở đại đội Tây Loan này nữa, có phải hay không?"

Vương Kiến Binh thẹn quá hóa giận, nghiêng đầu tức giận trừng Lục Thanh Nghiên.

"Có xảy ra chuyện hay không?" Cô ấy không sợ mình xảy ra chuyện, mà sợ lửa đốt lên người Lục Thanh Nghiên, bị Vương Kiến Binh trả thù.

"Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện."

Lục Thanh Nghiên không định buông tha cho Vương gia, nếu trong một ngày cô không tìm thấy được nhược điểm của Vương gia, vậy thì tìm thêm một ngày.

Tóm lại, cô tuyệt đối không để Vương gia uy hiếp tới Lưu gia.

Một tay cầm dây thừng, Lục Thanh Nghiên lấy gậy tre ra, cơ thể Vương Kiến Binh lập tức trượt từ trên vách tường xuống.

Ngã giống như chó ăn phân, anh ta phẫn nộ dậy khỏi mặt đất.

Không đợi Vương Kiến Binh mở miệng uy hiếp, Lục Thanh Nghiên nhấc chân đá, trực tiếp đá ngất anh ta.

"Chuyện này..."

Lưu Lệ Hà nhìn đến trợn mắt há miệng.

Trời ạ, Lục Thanh Nghiên thoạt nhìn dịu dàng ưu nhã lại trâu như thế ư?

Cô ấy cho rằng Vương Kiến Binh đáng ghét rất lợi hại, ai ngờ lại bị Lục Thanh Nghiên giải quyết dễ dàng.

"Trói lại."

Lục Thanh Nghiên đưa dây thừng cho Lưu Lệ Hà, bảo cô ấy trói.

"Tôi không dám."

Lá gan của Lưu Lệ Hà hơi nhỏ, nhìn Vương Kiến Binh hôn mê trên đất, sâu trong lòng vẫn hơi sợ anh ta.

"Đừng sợ, có tôi ở đây."

An ủi Lưu Lệ Hà, Lục Thanh Nghiên cho cô ấy thêm can đảm.
Bình Luận (0)
Comment