Cô cố ý để Lưu Lệ Hà đối mặt với Vương Kiến Binh, như vậy cũng có thể khiến cô ấy phát tiết hết oán hận trong lòng lên người Vương Kiến Binh, báo thù thay bản thân.
"Được."
Lưu Lệ Hà không hề do dự, ngồi xổm người xuống trói Vương Kiến Binh.
Đôi tay của Lục Thanh Nghiên nâng Vương Kiến Binh lên, bảo Lưu Lệ Hà trói anh ta vào trong phòng củi.
Tránh cho lát nữa anh ta tỉnh lại, quấy rầy hai vợ chồng cha Lưu đang ngủ say.
"Tìm miếng vải rách nhét vào miệng anh ta, sau đó dùng nước lạnh hắt anh ta tỉnh."
Lưu Lệ Hà làm theo lời Lục Thanh Nghiên nói.
Vương Kim Nga tỉnh lại từ trong hôn mê, vừa thấy hai người phụ nữ đứng trước mặt anh ta, vẻ mặt anh ta phẫn nộ giãy giụa.
Đôi mắt của anh ta mở to, như muốn ăn Lưu Lệ Hà và Lục Thanh Nghiên.
"Bây giờ anh ta không có lực phản kháng, cô muốn đối phó anh ta thế nào cũng được."
Lục Thanh Nghiên tránh sang một bên, nhường vị trí cho Lưu Lệ Hà.
"Tôi có thể chứ?"
Đối với Vương Kiến Binh, Lưu Lệ Hà ước gì có thể ăn thịt anh ta, uống máu anh ta, đáng tiếc sức lực của cô ấy quá nhỏ bé, không có biện pháp đối với anh.
Hiện giờ Lục Thanh Nghiên giúp cô ấy, cuối cùng Lưu Lệ Hà cũng tìm được cơ hội trả thù.
"Tin tưởng bản thân."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, mở miệng cổ vũ cô ấy.
Lưu Lệ Hà hít sâu, dưới cái nhìn căm tức của Vương Kiến Binh đi sang một bên, nhặt cây gậy thô dài lên.
"Ừm ừm..."
Ánh mắt của Vương Kiến Binh uy hiếp, căn bản không tin người phụ nữ nhát gan như Lưu Lệ Hà dám đánh anh ta. Nhìn ra được uy hiếp của Vương Kiến Binh, lại nghĩ tới anh ta vẫn luôn quấy rầy mình, Lưu Lệ Hà giận sôi máu.
Cô ấy giơ gậy trong tay lên, trực tiếp đánh lên hai tay hai chân Vương Kiến Binh.
Vương Kiến Binh đau đến mức trợn to mắt, bởi vì không phát ra được âm thanh chỉ có thể kêu to ừm ừm.
Lưu Lệ Hà càng đánh càng hăng, phát tiết hết oán hận đối với Vương Kiến Binh từ trước tới nay.
Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh nhìn cho Lưu Lệ Hà, chỉ cần không đánh chết là được.
Vương Kiến Binh nức nở kêu rên, khắp nơi trên người đều là dấu vết bị đánh.
Lúc này anh ta đã không sinh ra được phẫn nộ oán hận, chỉ hi vọng hai người phụ nữ trâu bò trước mặt nhanh thả anh ta ra.
Anh ta không muốn bị đánh nữa, anh ta chỉ muốn trở về tìm mẹ.
Lưu Lệ Hà đánh sắp nửa tiếng, tay hơi bủn rủn, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Nghĩ tới mình bị Vương Kiến Binh bức suýt nữa tự sát, cô ấy ước gì có thể đồng quy vu tận với anh ta.
"Kế tiếp làm sao bây giờ?"
Đánh người xong, nhìn Vương Kiến Binh hơi thở thoi thóp trước mặt, Lưu Lệ Hà hơi sợ hãi.
"Không cần để ý tới anh ta, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Thu thập Vương Kiến Binh xong, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị tự mình theo dõi Vương gia, không muốn đợi tới ngày mai nữa.
Một khi Vương gia có khác thường, cô cũng có thể biết được trước tiên.
"Cô muốn đi đâu?"
Lưu Lệ Hà nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, cau mày nói với cô.
Bên ngoài sắc trời đã tối, một đồng chí nữ như Lục Thanh Nghiên đi ra ngoài, cô ấy không yên tâm.
"Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu, cô cứ nghỉ ngơi đi, đợi tin tức tốt của tôi."
Lục Thanh Nghiên cười với Lưu Lệ Hà, đi nhanh ra bên ngoài. Lưu Lệ Hà đuổi theo ra, nhưng đã không thấy bóng dáng Lục Thanh Nghiên.
Buổi chiều khi đến đại đội Tây Loan, Lưu Lệ Hà từng chỉ nhà Vương gia cho cô xem, cho nên Lục Thanh Nghiên đi thẳng tới Vương gia.
Cô tìm một cái cây gần Vương gia, khi ngẩng đầu nhìn cây, vậy mà không nhịn được nhớ lại cảnh xem phim điện ảnh với Chu Cảnh Diên trên cây lúc trước.
Khi đó cô còn cố ý giả vờ không biết trèo cây trước mặt anh, thực ra cũng là muốn nhìn xem biểu hiện của người đàn ông kia.
Lùi về sau mấy bước, Lục Thanh Nghiên mượn lực nhảy lên, hai tay nắm lấy thân cây, nhẹ nhàng trèo lên được cây.
Lúc này Vương gia rất yên tĩnh, mọi người đều đang ngủ say.
Lục Thanh Nghiên tiến vào không gian, ở trong không gian rửa mặt xong, mới nằm lên giường.
Cô vẫn chưa ngủ say, luôn chú ý động tĩnh bên Vương gia.
Sở dĩ muộn như vậy rời khỏi Lưu gia, một là vì giám sát Vương gia, hai là cô muốn ngủ một mình.
Cô không quen ngủ với người khác trên cùng một giường, vẫn là ngủ giường của mình thoải mái hơn.
Khi trời còn chưa sáng, vẫn tràn ngập tối tăm, có một bóng người xách theo rương gỗ đi từ xa tới.