"Đừng khóc, anh sẽ đau lòng."
Trong mắt Chu Cảnh Diên tràn ngập thương tiếc, giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt cô.
"Em không khóc."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, không để mình hiện rõ không nỡ, tránh cho khiến anh cũng không vui, không nỡ rời đi.
"Bà xã..."
Nói những lời này xong, Chu Cảnh Diên ôm Lục Thanh Nghiên vào lòng, cúi người hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng lại không mất thương tiếc, tất cả tưởng niệm đều hóa thành nụ hôn này.
"Chu Cảnh Diên, em vẫn nói câu nói kia, ở bên ngoài bảo vệ bản thân thật tốt, đừng khiến em lo lắng."
Dựa vào trong lòng anh, Lục Thanh Nghiên nhắm mắt lại, đôi tay ôm lấy eo rắn chắc có lực của anh.
"Được."
Anh hôn lên tóc cô, cho dù không nỡ cũng phải rời đi.
"Ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy linh tỉnh."
Chuyện này khiến Chu Cảnh Diên đau đầu.
Anh cảm thấy những lời này của mình nói hơi dư thừa, chỉ sợ mình không ở nhà Lục Thanh Nghiên sẽ không biết chạy tới đâu.
"Em biết rồi, không đi, ngoan ngoãn ở nhà."
Vòng cổ bị ném vào không gian không để ý tới nữa, người này còn lo lắng làm gì?
Cô không nghe lời như vậy ư?
Nâng tay lên chạm gương mặt non mịn của cô, Chu Cảnh Diên chậm rãi buông ra, cơ thể cao lớn xoay người nhanh chóng rời đi.
Lần này anh không dừng lại, bởi vì anh sợ mình không khống chế được.
Thấy hình bóng quen thuộc biến mất trước mặt mình, Lục Thanh Nghiên chậm rãi nhắm mắt.
Cuối cùng... Vẫn đi rồi!
Mới đóng cửa sân lại, lúc này cô mới kịp phản ứng, còn chưa dẫn anh tiến vào không gian ăn ít đồ.
Chỉ lo nói chuyện, vậy mà quên mất chuyện này.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, Lục Thanh Nghiên lấy đèn pin năng lượng mặt trời nhìn quanh nhà.
Vẫn là dáng vẻ ban đầu, tất cả đều như anh sắp xếp.
Tiến vào phòng thuộc về cô, Lục Thanh Nghiên thu dọn đơn giản, sau đó lấy chăn trong không gian ra đặt lên giường.
Không tiến vào không gian ngủ, bởi vì cô cảm thấy gian phòng này dường như vẫn còn hơi thở của Chu Cảnh Diên, có thể khiến cô an ổn lại.
Lại tỉnh lại lần nữa, đã là 9 giờ sáng hôm sau, cô lập tức tiến vào không gian rửa mặt.
Khi rời khỏi huyện thành, Lục Thanh Nghiên lấy ít vật phẩm trong không gian ra, ăn mặc đều đủ, treo lên tay lái.
Trên con đường nhỏ nông thôn không khí tươi mát, phong cảnh vẫn như ngày xưa.
Lục Thanh Nghiên đạp xe đạp đi về phía đại đội Thịnh Dương, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xe lừa, cùng với giọng của đội trưởng Từ.
"Thanh Nghiên."
Lục Thanh Nghiên dừng xe lại, quay đầu nhìn về phía, gương mặt hơi đổi.
Cách hơn mười mét, ông Ngô vội vàng đánh xe lừa, ở bên cạnh ông ấy còn có đội trưởng Từ.
Chuyện này không có gì, khiến Lục Thanh Nghiên bất ngờ chính là ở phía sau xe lừa còn có bốn nữ ba nam, tổng cộng bảy người trẻ tuổi.
Người nhỏ tuổi nhất khoảng mười sáu mười bảy, nhiều nhất cũng chỉ đầu 20.
Phần lớn đều mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, trên quần áo gần như không có mụn vá.
Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, có lẽ là từ thành phố tới, còn có khả năng là thanh niên trí thức tới đại đội Thịnh Dương.
Nghĩ tới thanh niên trí thức, Lục Thanh Nghiên có chút hứng thú.
Cô từng gặp mấy thanh niên trí thức tới đại đội Thịnh Dương trước đây, nhưng phần lớn dung nhập với đại đội, đây là lần đầu tiên cô gặp Khi Lục Thanh Nghiên đánh giá thanh niên trí thức, mấy thanh niên trí thức cũng nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Thanh niên trí thức nam ngượng ngùng nhìn nhiều, chỉ nhìn mấy lần, lộ ra kinh diễm sau đó nhanh chóng rời mắt.
Nhưng bốn thanh niên trí thức nữ, tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, không ngừng đánh giá.
Có lẽ là không nghĩ tới ở nông thôn còn có đồng chí nữ xinh đẹp như vậy.
Dù sao cho dù là cách ăn mặc, hay là khí chất trên người Lục Thanh Nghiên, hoàn toàn không giống người nhà quê.
"Huệ Lan, đồng chí nữ kia thực sự là người nhà quê ư?"
Một cô gái tóc ngắn, khoảng 17-18 tuổi dán sát lại gần Tề Huệ Lan.
Cô ấy tên là Hạ Dĩnh, là bạn tốt nhất của Tề Huệ Lan, hai người đến từ cùng một thành phố, cũng là bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Tề Huệ Lan là cô gái diện mạo thanh tú, cũng là người xinh đẹp nhất trong đám thanh niên trí thức nữ.
Cô ấy không tết tóc như đồng chí nữ hiện giờ, mà buộc tóc đuôi ngựa, bím tóc dài rủ xuống đầu vai bên phải, trên bím tóc còn buộc khăn lụa thon dài.