Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 361

Tề Huệ Lan như vậy không giống người thường trong đám người, cũng khiến Lục Thanh Nghiên nhìn mấy lần.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đều có thể nhìn ra được tán thưởng trong mắt đối phương.

Lục Thanh Nghiên mỉm cười lễ phép với Tề Huệ Lan, Tề Huệ Lan cũng đáp lại bằng tươi cười dịu dàng.

"Đồng chí nữ kia không đơn giản."

Tề Huệ Lan rời mắt, mở miệng nói với Hạ Dĩnh.

Hạ Dĩnh nghỉ ngờ nhìn qua, không rõ vì sao Tể Huệ Lan sẽ có đánh giá cao như vậy đối với một đồng chí nữ ở nông thôn?

Tuy cô ấy là bạn của Tề Huệ Lan, nhưng gia cảnh không bằng Tề Huệ Lan, đương nhiên kiến thức cũng kém Tề Huệ Lan.

"Đại đội trưởng, còn cần bao lâu nữa mới tới đại đội Thịnh Dương?"

Một cô gái trẻ tuổi đứng phía sau Hạ Dĩnh, vẻ mặt mệt mỏi dò hỏi đội trưởng Từ ngồi trên xe lừa.

Ở bên cạnh cô ta, còn có một cô gái mặt trẻ con dáng vẻ yếu ớt, thuộc loại người đồng chí nam vừa nhìn là muốn bảo vệ.

"Hà Ngọc, tôi không sao."

Cô gái mặt trẻ con kéo Hà Ngọc vừa hỏi chuyện, lộ ra tươi cười ngọt ngào với cô ta.

"Lâm Tuyết, cô đừng cố chống đỡ."

Hà Ngọc đỡ lấy Lâm Tuyết, tuy mình cũng rất mệt, nhưng chắc chắn cơ thể tốt hơn Lâm Tuyết.

"Đại đội trưởng, hay là cầm một túi hành lý xuống, để đồng chí Lâm nghỉ ngơi đi."

Một đồng chí nam không đành lòng nhìn Lâm Tuyết như vậy, bắt đầu nói chuyện thay cô ta.

Lâm Tuyết cho anh ta ánh mắt cảm ơn, đồng chí nam thấy thế trong lòng vui vẻ.

"Người nào không mệt chứ, chỉ có mình cô ta mệt à?"

Hạ Dĩnh chướng mắt Lâm Tuyết, suốt đường đi chỉ có Lâm Tuyết thích làm chuyện xấu nhất.

“Hạ Dĩnh đừng nói chuyện" Tề Huệ Lan lắc đầu với Hạ Dĩnh, không muốn Hạ Dĩnh tính cách tùy tiện, nói chuyện luôn không động não chưa tới đã đắc tội người ta.

"Đồng chí Hạ, cô nói chuyện kiểu gì thế? Lâm Tuyết không thoải mái, để cô ấy lên nghỉ ngơi thì làm sao?"

Hà Ngọc bênh vực kẻ yếu, căm tức nhìn Hạ Dĩnh.

Hạ Dĩnh không phục, đang định cãi lại thì Tể Huệ Lan kéo cô ấy.

"Mọi người đừng vì tôi mà tổn thương hòa khí, tôi có thể kiên trì."

Vẻ mặt Lâm Tuyết kiên cường, lộ ra biểu cảm áy náy đối với Hạ Dĩnh.

Lục Thanh Nghiên ở phía xa nhìn, lông mày hơi nhướng lên.

Luôn cảm thấy sau này đại đội trưởng sẽ náo nhiệt hơn.

Nhưng mà không liên quan tới cô lắm, cô cũng không có quá nhiều giao thoa với đám thanh niên trí thức này.

"Được rồi, đều câm miệng lại di."

Đội trưởng Từ cầm tẩu thuốc trong tay, vẻ mặt không vui.

Ông ấy không thích đám thanh niên trí thức được nuông chiều từ bé này nhất, không có một người bớt lo, còn chưa tới đã cãi nhau ầm ï, sau này sẽ thế nào?

"Một người nghỉ ngơi một lát."

Đội trưởng Từ đặt túi hành lý ở vị trí còn sót lại của mình, bảo bọn họ lựa chọn xem ai lên.

"Đương nhiên là Lâm Tuyết, Lâm Tuyết đã sắp ngất xỉu, chắc chắn là cô ấy lên."

"Hà Ngọc, tôi không sao, để người khác lên di."

Lâm Tuyết nhu nhược lắc đầu, gương mặt tái nhợt: "Tuy cơ thể tôi không tốt lắm, nhưng còn có thể kiên trì."

Ánh mắt Tề Huệ Lan nhìn về phía Lâm Tuyết, không nói chuyện.

"Huệ Lan, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

Một đồng chí nam cao lớn anh tuấn đi tới bên cạnh Tề Huệ Lan, dịu dàng hỏi cô ấy.

Tề Huệ Lan nghiêng đầu nhìn anh ta, lộ ra tươi cười yếu ớt: "Em không sao, còn có thể kiên trì."

Tề Huệ Lan không phải loại người thích kêu mệt trước mặt người khác.

Cơ thể cô ấy thực sự rất mệt, dù sao ở nhà nhận hết sủng ái, chưa bao giờ đi đường xa như thế. "Kiên trì cái gì? Tôi thấy sắc mặt cô không kém Lâm Tuyết kia là bao."

Hạ Dĩnh hiểu biết Tề Huệ Lan, người này không thoải mái cũng không yếu thế trước mặt người khác, quật cường muốn chết.

"Hàn Ngọc Thành, anh là đối tượng của Huệ lan, nên tranh thủ lấy được vị trí nghỉ ngơi cho cô ấy mới đúng!"

Hạ Dĩnh mở miệng nói với Hàn Ngọc Thành, chỉ vị trí duy nhất trên xe lừa.

Hàn Ngọc Thành có chút khó xử: "Huệ Lan, hay là để người ta ngồi đi."

Hạ Dĩnh vừa nghe thấy những lời này của Hàn Ngọc Thành, tức muốn chết.

Vừa rồi còn hỏi Huệ Lan có nghỉ ngơi không, vậy mà bây giờ lại bảo Huệ Lan nhường cho người khác ngồi?

Dựa vào cái gì phải nhường cho Lâm Tuyết làm bộ làm tịch kia?

"... Được."

Giọng nói của Tề Huệ Lan hơi khô khốc, dịu dàng gật đầu.

"Anh biết Huệ Lan hiểu chuyện nhất mà, lát nữa chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi."

Hàn Ngọc Thành lộ ra tươi cười, anh ta thích nhất chính là Tề Huệ Lan ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.

Đợi Hàn Ngọc Thành rời đi, cuối cùng Hạ Dĩnh không chịu nổi: "Huệ Lan, Hàn Ngọc Thành căn bản không xứng với cô."

Tề Huệ Lan ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Ngọc Thành đi đến xe lừa, im lặng không nói.

"Anh ta là chồng sắp cưới ông nội của tôi định ra."
Bình Luận (0)
Comment