Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 362

Thực ra gia cảnh của Hàn gia cũng không tốt, nhưng lúc trước ông Hàn đã cứu ông nội cô ấy, hai nhà đã để cô ấy đính hôn với Hàn Ngọc Thành từ khi còn nhỏ.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn đợt này, Hàn Ngọc Thành và cô đều có trong danh sách.

Hai người vốn không phân ở bên nhau, là ông nội dùng nhân mạch, lúc này mới khiến hai bọn họ phân tới cùng nơi.

Hạ Dĩnh phồng má, tức tới mức không nói chuyện nữa.

Lần nào Huệ Lan cũng nói những lời có lệ như vậy với cô ấy, không biết sâu trong lòng Huệ Lan là cảm giác gì đối với Hàn Ngọc Thành.

"Được rồi được rồi, tôi không nói nữa, cô hiểu rõ thì tốt."

Biết Tể Huệ Lan là người có chủ ý, Hạ Dĩnh không nói chuyện nữa, tránh cho khiến cô ấy không vui.

"Không bằng chúng ta đi tìm đồng chí nữ kia, xin cô ấy cho cô ngồi xe đạp?"

Hạ Dĩnh nhìn về phía Lục Thanh Nghiên cách hơn mười mét, ánh mắt không nhịn được nhìn xe đạp của cô.

Cô ấy cho rằng người nhà quê sẽ không có xe đạp, sao còn chưa tới thôn đã thấy được một chiếc, quả thực làm điên đảo nhận thức của cô ấy.

"Thanh Nghiên, lát nữa cháu giúp chú chút việc nhé."

Đội trưởng Từ đi đến trước mặt Lục Thanh Nghiên, gọi cô chuẩn bị rời đi.

"Chú, có chuyện gì cần cháu giúp ạ?"

Lục Thanh Nghiên cảm thấy khó hiểu, nhỏ giọng dò hỏi.

"Chú phải nhanh chóng đến công xã một chuyến, cháu sắp xếp cho bọn họ giúp chú, được không?"

Vẻ mặt đội trưởng Từ nôn nóng, hôm nay chỉ lo đón đám thanh niên trí thức này, suýt nữa quên buổi chiều còn phải đến công xã mở họp.

Những người khác trong thôn đều không có kiến thức, đám thanh niên trí thức này nói chuyện còn văn vẻ, ông ấy thực sự sợ người khác không đối phó được, chỉ có thể nhờ Lục Thanh Nghiên.

"Được ạ."

Lục Thanh Nghiên không tiện từ chối, đội trưởng Từ vẫn luôn rất tốt với cô, từ chối thì có chút không thể nói nổi.

"Cháu đưa bọn họ tới khu thanh niên trí thức trước đây trong thôn, vấn đề lương thực đợi chú trở về lại sắp xếp, những chuyện khác thì cháu không cần phải xen vào."

Đội trưởng Từ dặn dò xong, xoay người nhanh chóng rời đi.

"Đại đội trưởng đi như vậy ư?"

Hà Ngọc trợn mắt há miệng, nhìn đội trưởng Từ lướt qua bọn họ, lại đi về phía con đường từng đi qua.

"Các người còn đi không? Rốt cuộc là ai ngồi xe?"

Vẻ mặt ông Ngô không kiên nhẫn, nhìn bảy thanh niên trí thức đứng một bên.

Ánh mắt Lâm Tuyết lén nhìn về phía Tề Huệ Lan.

Đồng chí nam không nói gì, Hà Ngọc chắc chắn sẽ không đoạt với cô ta, người duy nhất có thể đoạt với cô ta chỉ có Hạ Dĩnh, đặc biệt là Tể Huệ Lan.

"Nhìn cái gì mà nhìn?"

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Tuyết, Hạ Dĩnh trừng cô ta.

Lâm Tuyết cúi đầu với vẻ vô tội, đôi mắt ửng đỏ.

"Cô làm gì mà luôn nhằm vào Lâm Tuyết, cô ấy đắc tội cô chuyện gì?"

Hà Ngọc tự nhận mình đang bênh vực kẻ yếu, trừng với Hạ Dĩnh.

"Huệ Lan, chúng ta đi."

Hạ Dĩnh nắm tay Tề Huệ Lan, đi về phía Lục Thanh Nghiên.

"Huệ Lan, em muốn làm gì?"

Hàn Ngọc Thành lấy bình nước trong hành lý ra, vốn định đưa cho Tề Huệ Lan, thì thấy Hạ Dĩnh kéo cô ấy đi về trước.

Tề Huệ Lan không nói chuyện, Hạ Dĩnh hừ lạnh với anh ta: "Không đoạt vị trí với người khác, tự chúng tôi tìm vị trí, không được sao?"

Hàn Ngọc Thành cau mày, cảm thấy không vui.

Anh ta không thích Hạ Dĩnh, cũng từng nhắc nhở với Tể Huệ Lan vấn đề về Hạ Dĩnh nhiều lần, đáng tiếc Tề Huệ Lan không để ý tới anh ta, đây cũng là điểm bất mãn duy nhất của anh ta đối với Tề Huệ Lan.

"Đồng chí."

Lục Thanh Nghiên ngồi trên xe đạp, đợi đưa mấy thanh niên trí thức này tới khu thanh niên trí thức, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói của Lục Thanh Nghiên quay đầu, gương mặt kiều diễm lọt vào tầm mắt Hạ Dĩnh.

Hạ Dĩnh thở dốc vì kinh ngạc, khi cách hơn mươi mét chỉ nhìn ra được đồng chí nữ trước mắt vô cùng xinh đẹp.

Dán sát lại gần nhìn mới biết, không chỉ xinh đẹp đơn giản như vậy, là siêu cấp xinh đẹp!

"Đồng... Đồng chí, bạn tôi không thoải mái lắm, có thể ngồi ghế sau xe cô không?"

Hạ Dĩnh luôn nói chuyện lanh lẹ nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, vậy mà không nhịn được nói lắp.

"Đồng chí, Lâm Tuyết mới không khỏe, cô để cô ấy ngồi di."

Hà Ngọc không hợp với Hạ Dĩnh, kéo Lâm Tuyết tiến lên.

Chỉ trong nháy mắt bên cạnh Lục Thanh Nghiên có bốn người vây quanh.

Lâm Tuyết lộ ra tươi cười yếu ớt với Lục Thanh Nghiên, vẫn chưa mở miệng nói gì.

"Làm phiền rồi."
Bình Luận (0)
Comment