Tề Huệ Lan cười áy náy, kéo Hạ Dĩnh đi về vị trí ban đầu.
Hạ Dĩnh muốn nói gì đó nữa, nhưng Tề Huệ Lan lắc đầu ngăn cản cô ấy.
"Đồng chí, bọn họ rời đi, bây giờ có thể để Lâm Tuyết ngồi không?"
Hà Ngọc tràn ngập đắc ý nhìn Hạ Dĩnh rời đi, cảm thấy mình là bên thắng lợi.
Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, nhìn về phía Hà Ngọc và Lâm Tuyết bên cạnh cô ta.
Hà Ngọc thì có thể thấy rõ tính cách, tự nhận là bênh vực kẻ yếu giúp đỡ người khác, nhưng mà không biết nhìn người.
Còn Lâm Tuyết này...
Lâm Tuyết thấy Lục Thanh Nghiên vẫn luôn nhìn về phía mình, trong lòng không khỏi khẩn trương hơn.
Cô ta lại lộ ra tươi cười dịu dàng với Lục Thanh Nghiên, nỗ lực bày tỏ thiện ý của mình.
Tầm mắt của Lâm Tuyết không khỏi bị đồ treo trên tay lái của Lục Thanh Nghiên hấp dẫn, hình như cô ta thấy được rất nhiều thứ tốt.
Đồng chí nữ xinh đẹp này, chắc chắn là có gia cảnh không tệ!
Lục Thanh Nghiên nhìn ra được tham lam trong mắt Lâm Tuyết, rời mắt đi, không để ý tới Hà Ngọc và Lâm Tuyết, đạp xe đi về trước.
"Sao cô ta có thể như vậy?"
Nhìn Lục Thanh Nghiên rời đi, Hà Ngọc tức tới mức dậm chân tại chỗ.
"Đừng nóng giận, tôi mời cô ăn kẹo."
Lâm Tuyết lấy viên kẹo trong túi ra, Hà Ngọc lộ ra tươi cười ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng nhận lấy kẹo cứng trong tay Lâm Tuyết.
Trong mắt Lâm Tuyết lộ ra tươi cười khinh miệt, trên mặt vẫn là biểu cảm nhu nhược.
Một tiếng sau, bảy thanh niên trí thức đến đại đội Thịnh Dương.
Bảy người đi hơn một tiếng, không còn sức lực nói chuyện.
"Đại đội của chúng ta lại có thanh niên trí thức tới ư?"
"Đừng đến nữa mà, vai không thể gánh tay không thể xách, mỗi người đều được nuông chiều từ bé, phiền muốn chết." Ở cửa thôn, một số bác gái không làm việc tụ tập với nhau, vừa thấy bảy thanh niên trí thức thì không ngừng đánh giá.
Đối mặt với ánh mắt của những người này, trong mắt Lâm Tuyết hiện lên không thoải mái.
Hà Ngọc dán sát lại gần cô ta: "Cô xem trên quần áo của bọn họ đều là mụn vá, nông thôn đúng là tồi tàn, khắp nơi đều bẩn thỉu."
Lâm Tuyết cười, nhẹ nhàng nói: "Ở nông thôn chính là như vậy."
"Trên người bọn họ có bệnh gì không?"
Hà Ngọc nói xong, còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Cô mới có bệnh! Nếu bị người ta nghe thấy được, cô đừng mơ ở lại được nơi này."
Hạ Dĩnh vô tình nghe được lời Hà Ngọc nói gương mặt âm trầm, nói với cô ta.
"Hạ Dĩnh!"
Hà Ngọc tức giận quá, lao về phía Hạ Dĩnh.
"Đừng náo loạn, bị người ta chê cười thì không hay."
Hàn Ngọc Thành tiến lên ngăn cản Hà Ngọc, quay đầu nhìn về phía Tề Huệ Lan: "Huệ Lan, quản Hạ Dĩnh đi, bảo cô ta đừng nói linh tỉnh."
Tề Huệ Lan nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Thành, không nói một câu kéo Hạ Dĩnh sang một bên.
"Đồng chí Hà, cô bình tĩnh một chút."
Hai đồng chí nam vẻ mặt xấu hổ, lúc này mới đến cửa thôn đã xảy ra chuyện như vậy, bọn họ có thể cảm nhận được người trong thôn đều nhìn bọn họ với vẻ trào phúng.
"Ẩm ï cái gì?"
Lục Thanh Nghiên tiến tới, ở bên cạnh cô còn có Ngô Tiểu Anh.
"Đi theo tôi."
Lục Thanh Nghiên nhanh chóng xoay người, đi về phía khu thanh niên trí thức.
Tề Huệ Lan không nói gì, cầm lấy hành lý của mình đuổi kịp cô.
Hàn Ngọc Thành muốn tiến lên giúp cô ấy, bị Tề Huệ Lan ngăn cản.
Hạ Dĩnh đẩy Hàn Ngọc Thành ra, đi theo bên cạnh Tề Huệ Lan.
Lục Thanh Nghiên đi phía trước, Ngô Tiểu Anh dán sát lại gần cô, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bảy thanh niên trí thức mới tới. "Tôi cảm thấy đại đội của chúng ta lại có náo nhiệt để xem."
Lúc này mới tới ngày đầu tiên đã dám gây chuyện, sau này chắc chắn còn xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
"Không liên quan tới chúng ta, đừng để ý là được."
"Nói cũng phải."
Ngô Tiểu Anh gật đầu: "Hai ngày nay cô đi đâu thế? Tìm cô cũng không tìm được."
"Ở huyện thành có chút việc chậm trễ, hai ngày này không có chuyện gì chứ?"
"Không có."
Khi nói chuyện, Lục Thanh Nghiên đã dẫn mấy thanh niên trí thức đi đến khu thanh niên trí thức trước đây.
"Nơi này là khu thanh niên trí thức, sau này mấy người sẽ ở đây."
Lục Thanh Nghiên xoay người, nhìn bảy thanh niên trí thức đứng trước mặt cô.
"Sau này chúng tôi ở nơi này ư?"
Hà Ngọc nhìn khu thanh niên trí thức trước mặt, lập tức bất mãn.
Khu thanh niên trí thức cách mấy mét diện tích còn rất rộng, nhưng mà thoạt nhìn rất cũ nát, đặc biệt là tường ngoài, loang lổ bóc ra, lộ ra một đống gạch đất.