"Đồng chí nữ người ta còn dám đi cứu người, sao anh không đi?"
Hạ Dĩnh chướng mắt loại người thích nói mát này nhất, đặc biệt là Diệp Văn Ba còn muốn làm việc giúp Lâm Tuyết.
Biểu cảm của Diệp Văn Ba ngượng ngùng, lùi về sau một bước.
Đó là lợn rừng to, không chú ý một chút là sẽ mất mạng, người nào dám tiến lên?
"Huệ Lan, anh sẽ bảo vệ em."
Hàn Ngọc Thành tự biết vừa rồi có chút không đúng, tiến đến trước mặt Tề Huệ Lan.
"Không cần, tôi tự mình bảo vệ mình được."
Tề Huệ Lan tránh ra một bước, thái độ lạnh nhạt.
"Huệ Lan, trước đây em không đối xử với anh như vậy, sao vừa tới nơi này em lại đối xử lạnh nhạt với anh như thế?"
Hàn Ngọc Thành cau mày, cảm thấy không vui.
Tề Huệ Lan trốn đến chỗ an toàn, không trả lời anh ta, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên rời đi.
Hàn Ngọc Thành có tức nhưng không có chỗ phát tiết, dứt khoát không để ý tới Tể Huệ Lan nữa.
Tất cả mọi người đều chạy tới chỗ an toàn, chỉ có Lục Thanh Nghiên chạy ngược hướng mọi người.
"Thanh Nghiên, cháu muốn làm gì?"
Một chú kinh ngạc nhìn về phía Lục Thanh Nghiên chạy tới.
"Chú, đưa cuốc trong tay chú cho cháu mượn."
Khi đi ngang qua bên cạnh đội trưởng Từ, Lục Thanh Nghiên vươn tay cầm lấy cuốc trong tay đội trưởng Từ.
"Thanh Nghiên, cháu đừng làm bậy, nhanh chóng rời đi."
Đội trưởng Từ đâu dám đưa cuốc cho cô, chỉ muốn Lục Thanh Nghiên nhanh chóng rời đi, tránh cho xảy ra chuyện.
Khi thấy lợn rừng sắp đâm trúng người, Lục Thanh Nghiên không kịp nói chuyện với đội trưởng Từ, nhanh chóng chạy về trước.
Một con lợn rừng to tạm thời bị một đám thanh niên trai tráng chế trụ, Lục Thanh Nghiên lao về phía con khác. "Mẹ!"
Bảo Nhi nắm chặt tay Phùng Bình, kinh hoảng quay đầu nhìn phía sau.
Con lợn rừng kia như nhận định cô bé, lập tức lao về phía Bảo Nhi và Phùng Bình.
Khi lợn rừng sắp va trúng hai người, Phùng Bình ôm lấy Bảo Nhi nhắm mắt lại.
"Đừng dừng lại, chạy mau."
Lục Thanh Nghiên kịp thời đuổi tới, trong tay là gậy gỗ không biết nhặt được từ đâu, đâm mạnh vào mắt lợn rừng.
Lợn rừng to phát ra âm thanh đau đớn, càng thêm nóng tính.
Nhân lúc này, Lục Thanh Nghiên bảo Phùng Bình và Bảo Nhi chạy nhanh.
Phùng Bình ôm lấy Bảo Nhi, lo lắng nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, kêu a a vài tiếng.
"Đừng để ý tới cháu, cháu có thể đối phó, hai người chạy mau."
Tình hình khẩn cấp, Lục Thanh Nghiên chỉ nói một câu, lại lao nhanh về phía lợn rừng lần nữa.
Lợn rừng bị Lục Thanh Nghiên đâm trúng mắt, lần này chuyển mục tiêu sang cô.
Lục Thanh Nghiên dứt khoát dẫn lợn rừng đi tới chỗ không người, mới quyết định đối phó lợn rừng.
Bên bờ ruộng phía xa, đám Ngô Tiểu Anh khẩn trương nhìn.
"Sao cô ấy lợi hại như vậy?"
Trong đôi mắt của Hạ Dĩnh tràn ngập bội phục, lẩm bẩm nói.
Lục Thanh Nghiên dốc hết sức lực chạy về phía trước, lợn rừng to phía sau đuổi theo không bỏ.
"Thanh Nghiên đừng sợ, bọn chú tới giúp cháu."
Gương mặt đội trưởng Từ trắng bệch, không biết lá gan của cô sẽ lớn như vậy, dám một mình đối phó lợn rừng.
Lục Thanh Nghiên không có thời gian trả lời đội trưởng Từ, lúc này cô đang dốc toàn lực đối phó lợn rừng.
Cô cần phải cảnh giác với lợn rừng đang tức giận, không thể phân tâm, vừa phân tâm sẽ mất mạng.
Vừa chạy, Lục Thanh Nghiên vừa suy nghĩ biện pháp ứng phó. Cô chạy nhanh về phía đại thụ, lợn rừng phía sau đuổi theo không bỏ.
Ngay khi răng nanh của lợn rừng muốn cắn cô, Lục Thanh Nghiên ném gậy gỗ trong tay, hai chân nhảy lên đại thụ.
Lợn rừng không khống chế được cơ thể, lập tức đâm vào cây.
Hai chân của Lục Thanh Nghiên giẫm một cái, lộn ngược về phía sau, tay trái cầm gậy điện, tay phải cầm dao nhỏ sắc bén.
Phía sau truyền tới tiếng kêu kinh hãi, Lục Thanh Nghiên không có thời gian để ý.
Khi cô sắp tiếp xúc với cơ thể lợn rừng, gậy điện trên tay trái giật mạnh lên người lợn rừng.
Lợn rừng bị gậy điện đâm trúng, cơ thể run rẩy gần như đánh mất lực tấn công.
Nhân lúc này dao nhỏ sắc bén trong tay Lục Thanh Nghiên cứa qua cổ lợn rừng, máu tươi lập tức phun trào ra.
Lợn rừng phát ra tiếng rên rỉ sau đó ngã mạnh xuống đất, khiến bụi đất bay tứ tung.
Lục Thanh Nghiên vững vàng rơi xuống đất, cho gậy điện vào trong không gian, dao nhỏ thì được cô nắm trong tay.
Nếu không lát nữa mọi người chạy tới không thấy được dao nhỏ, thì không biết ăn nói thế nào.