"Chị Thanh Nghiên."
Bảo Nhi chạy nhanh tới, vừa thấy trên mặt Lục Thanh Nghiên có máu tươi, còn tưởng là cô bị thương.
"Chị Thanh Nghiên, có phải chị bị thương hay không?"
"Chị không sao, đây là máu lợn rừng."
Lục Thanh Nghiên cầm dao nhỏ dính máu, mỉm cười với Bảo Nhi.
Đội trưởng Từ dẫn người chạy tới, vừa thấy lợn rừng đã chết thì kinh hãi không biết nên nói gì.
Biểu cảm của mười mấy thôn dân khác không khác đội trưởng Từ lắm, trợn mắt há miệng nhìn lợn rừng đã chết bên cạnh Lục Thanh Nghiên.
"Thanh Nghiên, đây là cháu giết à?"
Đội trưởng Từ chậm rãi hoàn hồn, trong mắt còn có khiếp sợ chưa biến mất.
"Vâng."
Lục Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu, mới trả lời xong phía xa lại truyền tới âm thanh.
"Đại đội trưởng, một con lợn rừng khác chạy mất, hình như chạy về phía chuồng bò."
Một thôn dân dốc hết sức lực, hét về phía đội trưởng Từ.
Đội trưởng Từ bất chấp lại khen Lục Thanh Nghiên, vội dẫn người chạy về phía chuồng bò.
Chuồng bò hiện giờ không chỉ có dê bò quan trọng nhất thôn, còn có hai người mới tới hai ngày trước.
Cần phải đi xem, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì không được.
"Mau trở về đi, chị đi xem."
Lục Thanh Nghiên giơ tay sờ đầu Bảo Nhi, nhấc chân theo sau.
"Thật đẹp!"
Hạ Dĩnh chắp tay trước ngực, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Thấy được không? Vừa rồi là ai nói đồng chí nữ không được?"
Hạ Dĩnh nhìn về phía Diệp Văn Ba với vẻ khiêu khích, Diệp Văn Ba cúi đầu, né tránh tầm mắt của Hạ Dĩnh.
“Cô ta còn là phụ nữ sao?” Miệng Hà Ngọc gần như không khép lại được, cảnh tượng Lục Thanh Nghiên mới đối phó lợn rừng còn rõ ràng trước mắt, quả thực là quá đẹp.
Ánh mắt Lâm Tuyết nhìn bóng dáng Lục Thanh Nghiên chạy vội đi, người phụ nữ trâu bò như vậy, cô ta đừng nên trêu chọc thì hơn.
Mới đầu muốn nịnh bợ là nhìn ra được Lục Thanh Nghiên khác với người nhà quê, bây giờ mới phát hiện là cô ta quá ngây thơ.
Người phụ nữ kia giết heo giống như giết người, đôi mắt không chớp một cái, Lâm Tuyết sờ cổ mình theo bản năng, sau lưng lạnh lẽo.
Trước chuồng bò có một đám người vây quanh, khi Lục Thanh Nghiên chạy tới không thấy được lợn rừng.
"Chú đội trưởng."
Cô đi tới trước mặt đội trưởng Từ, gọi một tiếng.
Đội trưởng Từ quay đầu nhìn về phía cô: "Có khả năng một con lợn rừng khác bị cháu dọa sợ, chạy về núi rồi."
Lục Thanh Nghiên bị chọc cười: "Chú, chú cũng biết nói đùa ạ?"
Đội trưởng Từ cũng cười theo, may mà lợn rừng không tạo thành nhiều tổn thất, không thương tổn được người khác, ông ấy cũng có thể thả lỏng.
"Khụ khụ..."
Trong căn phòng cũ nát ở chuồng bò, truyền tới tiếng ho khan.
Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ nhìn qua: "Chú, chuồng bò còn có người ở ạ?"
Cô nhớ rõ chuồng bò chỉ có dê bò trâu, vậy mà có người ở khi nào thế?
"Hai ngày trước tới, cháu đừng tới gần."
Đội trưởng Từ nhìn một căn phòng, hạ giọng.
Lục Thanh Nghiên hiểu rõ ý của ông ấy, ánh mắt nhìn qua.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc cũ nát đi ra, tay còn cầm một cái bát không.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, giống như không nghĩ tới chuồng bò còn có nhiều người tới như vậy.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, đồng tử của Lục Thanh Nghiên co rụt lại, gọi ra theo bản năng:
"Chú ba?"
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, "Thanh Uyển... Không..."
"Thanh Nghiên, cháu đừng tới gần ông ta."
Bước chân của Lục Thanh Nghiên không khống chế được tiến lên, bị Đường Quyên giữ chặt lấy.
Lục Thanh Nghiên bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn, thì thấy người đàn ông trung niên đã trở lại chuồng bò.
"Thanh Nghiên, cháu nghe thấy lời thím nói không?"
Không nhận được đáp lại của Lục Thanh Nghiên, Đường Quyên sợ cô làm ra chuyện hồ đồ.
"Nghe được ạ, thím Đường."
Lục Thanh Nghiên gật đầu trả lời Đường Quyên.
Mọi người không ở lại lâu xoay người rời đi, Lục Thanh Nghiên cũng đi theo rời đi.
Cô quay đầu lại, lại nhìn về phía chuồng bò lần nữa.
Người kia...
Sao giống chú ba cô như vậy?
Gần như là bảy tám phần!
Nếu không nhìn kỹ, cô suýt nữa không phát hiện ra.
Còn nữa, vừa rồi khi người nọ nhìn thấy cô, cũng lộ ra biểu cảm khiếp sợ như Vậy.
Nhất định là có chuyện gì cô không biết, có lẽ cô nên đến xem, ban ngày dễ bị người ta phát hiện, chỉ có thể đợi buổi tối tới.
"Thanh Nghiên, cô không sao chứ?"
Đợi Lục Thanh Nghiên tới gần, Ngô Tiểu Anh nhanh chóng chạy tới đánh giá cô từ trên xuống dưới, vừa thấy trên mặt cô còn có máu lợn rừng thị bị dọa sợ.