Giọng nói của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, đứng ở cửa nhìn về phía Lâm Tuyết.
"Chân đồng chí Lâm bị lưỡi hái cứa bị thương, chảy rất nhiều máu."
Lục Thanh Nghiên không nhìn chân Lâm Tuyết, bảo cô ta ngồi một bên cởi giày cởi tất ra.
Sau khi Lâm Tuyết ngồi xuống, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Hàn Ngọc Thành.
Hàn Ngọc Thành cũng biết kiêng dè, xoay người lại.
Lâm Tuyết cởi giày và tất nhiễm máu đỏ ra.
Lục Thanh Nghiên đứng trước mặt cô ta, tùy ý liếc nhìn vết thương, không có bất cứ hành động gì.
"Bác sĩ Lục, cô làm sao vậy? Vì sao không chữa trị giúp tôi?"
Lâm Tuyết nhắc nhở Lục Thanh Nghiên, giọng điệu hơi bất mãn.
"Chữa trị giúp cô ư? Bác sĩ Lục đúng là nên chữa trị giúp cô, nhưng mà nên chữa đầu óc."
Hạ Dĩnh lao từ bên ngoài vào, Tể Huệ Lan chậm hơn cô ấy một bước.
Ánh mắt Tề Huệ Lan vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Hàn Ngọc Thành và Lâm Tuyết, không nói gì.
Nhìn thấy Tề Huệ Lan đi vào, Hàn Ngọc Thành lập tức hoảng loạn, tiến lên muốn nắm chặt lấy tay cô ấy:
"Huệ Lan, em nghe anh giải thích, đồng chí Lâm là vì anh mà bị thương, anh không thể mặc kệ cô ấy."
Hôm nay phân công Tề Huệ Lan và Hàn Ngọc Thành không ở cùng một ruộng, đợi Hạ Dĩnh và Tề Huệ Lan biết được tin tức, Hàn Ngọc Thành đã dẫn Lâm Tuyết đi vào nhà Lục Thanh Nghiên.
Hạ Dĩnh nghe thấy rõ được mấy bác gái mấy thím ái muội bàn tán, cô ấy tức tới mức kéo Tề Huệ Lan đi đến nơi này.
"Có chuyện gì cần giải thích? Sự thật bày ra trước mắt, mấy bác gái đó đều nói cho chúng tôi biết rồi, hai người thân mật cỡ nào, chỉ thiếu ngủ chung một giường mà thôi."
Hạ Dĩnh nói chuyện vẫn luôn không khách sáo, đặc biệt là khi đối mặt với người đàn ông cặn bã Hàn Ngọc Thành này.
Sắc mặt Hàn Ngọc Thành vô cùng khó coi, căm tức nhìn cô ấy. "Đồng chí Hạ, sao cô có thể nói như vậy? Tôi bị thương nên đồng chí Hàn mới tốt bụng giúp đỡ, đâu quá như lời cô nói?"
Lâm Tuyết đỏ mắt, nước mắt chảy ra từng giọt.
Lục Thanh Nghiên đứng một bên, lẳng lặng ăn dưa.
Kỹ thuật diễn có chút kém!
"Bị thương ư? Bị thương đến mức nào mà cần đỡ người ta đi khám? Nghiêm trọng đến mức độ nào? Vậy mà có thể khiến cô không đi được đường."
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tuyết, Hạ Dĩnh thực sự ước gì tiến lên xé nát cô ta.
"Lại đến muộn một bước, miệng vết thương đều sẽ khép lại."
Lục Thanh Nghiên vẫn luôn ở một bên không nói chuyện, đột nhiên không kịp phòng ngừa nói một câu này.
Một câu nhìn như tùy ý của cô, trực tiếp khiến Hàn Ngọc Thành và Lâm Tuyết đỏ mặt.
Tề Huệ Lan kinh ngạc nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, gật đầu với cô.
Hạ Dĩnh vừa nghe thấy thế lập tức sửng sốt, ngay sau đó lại bắt đầu bùng nổ:
"Nhìn xem, bác sĩ Lục người ta nói gì? Chút vết thương như vậy, hai người cần thân mật đến mức độ ấy ư?"
"Bác sĩ Lục, sao cô có thể nói như vậy?"
Lâm Tuyết không cam lòng, trên mặt vẫn giả vờ đáng thương đau khổ như cũ.
"Đồng chí Lâm, diễn hơi quá rồi! Chỗ tôi không phải là rạp hát, không cần diễn kịch trước mặt tôi."
Lục Thanh Nghiên đi tới bàn đu dây ở một bên, cơ thể cao gầy ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Tuyết:
"Nếu không phải chân chính tới khám bệnh, làm phiền cô rời đi."
"Bác sĩ Lục, lại quấy rầy cô thêm một lát nhé."
Hạ Dĩnh nở nụ cười lấy lòng với Lục Thanh Nghiên, kéo Tề Huệ Lan ở bên cạnh: "Huệ Lan, cô nhanh nói mấy câu đi."
"Huệ Lan, em cũng không tin anh ư? Anh và đồng chí Lâm không có gì mà."
Vẻ mặt Hàn Ngọc Thành không kiên nhẫn, nhưng không thích giải thích nhiều. nói chuyện với Tề Huệ Lan điếng như trước đâv. "Đồng chí Tề, tôi và đồng chí Lâm thực sự không có gì, anh ấy chỉ quan tâm tôi thôi."
Những lời này của Lâm Tuyết nhìn như đang giải thích, thực ra càng nói càng quá mức.
Lục Thanh Nghiên không nghe nổi nửa, đứng dậy đi về phía cô ta.
"Bác sĩ Lục, cô muốn làm gì?"
Lâm Tuyết mê mang nhìn về phía Lục Thanh Nghiên đi về phía cô ta, trong lòng âm thầm mắng Lục Thanh Nghiên vừa rồi làm mất mặt cô ta.
Không trả lời Lâm Tuyết, Lục Thanh Nghiên nắm lấy áo cô ta, kéo Lâm Tuyết dậy khỏi ghế.
"Lục Thanh Nghiên..."
Lâm Tuyết sợ tới mức giọng nói sắc bén hơn thường ngày, cô ta vừa mới kêu lên xong Lục Thanh Nghiên đã ném cô ta ra.
Lâm Tuyết lảo đảo một cái, đặt mông ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên với vẻ không dám tin.
Vừa rồi...
Cô ta bị ném ra ư?
"Thật dứt khoát!"