Đôi mắt của Hạ Dĩnh sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.
Ôi trời ơi, sao trên đời này còn có đồng chí nữ đẹp trai như vậy chứ?
"Bác sĩ Lục, vì sao cô đối xử với tôi như vậy?"
Lâm Tuyết nghiến chặt răng đứng dậy, cũng bất chấp đang giả vờ bị thương nghiêm trọng.
Lục Thanh Nghiên xoay người nhìn về phía cô ta, cao hơn Lâm Tuyết không ít, gần như là cúi đầu nhìn Lâm Tuyết.
"Bởi vì nhà tôi không chào đón người có tâm tư xấu xa tiến vào."
Lâm Tuyết gần như hỏng mất, cô ta chưa bao giờ gặp phải người không dựa theo kịch bản như Lục Thanh Nghiên, khiến cô ta không biết nên tiếp tục diễn thế nào.
"Tôi không có, tôi thực sự không có."
Lâm Tuyết không để bụng cái nhìn của đám Lâm Tuyết, tầm mắt của cô ta nhìn về phía Hàn Ngọc Thành, lắc đầu với anh ta.
"Phi, đồ không biết xấu hổ."
Hạ Dĩnh giận sôi máu, nhặt cục đá trên đất lên ném về phía Lâm Tuyết.
Cô ấy không muốn tay mình chạm vào Lâm Tuyết, bởi vì cô ấy chê bẩn.
Tề Huệ Lan đứng yên tại chỗ, nếu là trước đây có khả năng cô ấy sẽ ngăn cản Hạ Dĩnh, nhưng lần này thì không.
"Hạ Dĩnh, cô thật quá đáng."
Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Lâm Tuyết, Hàn Ngọc Thành thương hương tiếc ngọc chắn trước mặt cô ta, căm tức nhìn Hạ Dĩnh.
"Đến bây giờ anh còn che chở người phụ nữ này ư?"
Hạ Dĩnh thực sự muốn cạy đầu Hàn Ngọc Thành ra xem bên trong là thứ gì, là bã đậu hay là đống phân.
"Nghe được những lời bác sĩ Lục mới nói không? Anh lại nhìn tư thế đi đường của cô ta xem, đâu giống bị thương nghiêm trọng đến mức cần người ta đỡ?"
Hàn Ngọc Thành quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tuyết, Lâm Tuyết không rên một tiếng, chỉ đỏ mắt nước mắt chảy ra từng giọt. "Huệ Lan, chúng ta nói chuyện riêng có được không?"
Hàn Ngọc Thành tiến lên đi về phía Tề Huệ Lan, thâm tình nhìn cô ấy.
"Đủ rồi!"
Tề Huệ Lan lạnh lùng mở miệng: "Hàn Ngọc Thành, quan hệ giữa anh và tôi dừng ở đây đi, tôi sẽ viết thư trở về nói cho ông nội tôi."
"Không thể!"
Sắc mặt Hàn Ngọc Thành thay đổi, vươn tay giữ chặt Tề Huệ Lan.
"Anh đang sợ cái gì?"
Tề Huệ Lan cười trào phúng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngọc Thành như đang nhìn rác rưởi.
Hàn Ngọc Thành đâu chịu được loại ánh mắt này, lập tức bùng nổ: "Tề Huệ Lan, em còn cần thanh danh nữa không?"
"Thanh danh ư? Thanh danh của tôi đã sớm bị anh hủy hoại không còn sót lại gì."
Tề Huệ Lan chưa từng có một chút tình cảm nào đối với Hàn Ngọc Thành, cho nên anh ta xấu tính, cô ấy chưa từng để ý nhiều.
Chuyện gì cô ấy cũng có thể không thèm để ý, chỉ có một chuyện, cô ấy chán ghét loại đàn ông sớm ba chiều bốn.
"Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Gương mặt Hàn Ngọc Thành âm trầm, không kiên nhẫn giải thích.
"Tôi có mắt, có thể thấy rõ."
Tề Huệ Lan muốn rút tay mình ra, bất đắc dĩ Hàn Ngọc Thành nắm thật chặt.
Cô ấy đau tới mức nhíu mày: "Buông tôi ra."
"Em không tha thứ cho anh, anh sẽ không buông tay."
Hàn Ngọc Thành thể hiện sự cặn bã vô cùng nhuần nhuyễn, bá đạo muốn Tề Huệ Lan tha thứ cho anh ta.
"Cây gậy tre này của tôi không tệ lắm, có lẽ đánh người sẽ rất đau."
Lục Thanh Nghiên cầm lấy gậy tre đặt ở một bên, giống như vô tình mở miệng.
Đôi mắt của Hạ Dĩnh sáng lên, chạy tới trước mặt Lục Thanh Nghiên: "Bác sĩ Lục, có thể cho tôi mượn cây gậy tre này không?"
Lục Thanh Nghiên mỉm cười đưa cho Hạ Dĩnh.
Hạ Dĩnh vội vàng nhận lấy chạy tới trước mặt Tề Huệ Lan: "Huệ Lan nếu anh ta không buông tay, cô cầm lấy thứ này đánh anh ta, loại người này nên đánh!"
Tề Huệ Lan không chút nghĩ ngợi nhận lấy, cầm gậy tre lạnh lùng nhìn về phía Hàn Ngọc Thành.
"Huệ Lan."
Hàn Ngọc Thành gọi to tên của Tề Huệ Lan, không tin cô ấy sẽ ra tay.
Ở trong lòng anh ta, Tề Huệ Lan thuộc loại mỹ nhân đầu gỗ, không có thú vui trên đời, cũng không làm chuyện gì khác người, đặc biệt là phương diện đánh người.
Tề Huệ Lan không nói chuyện, giơ gậy tre trong tay lên đánh mạnh anh ta.
Hàn Ngọc Thành đau đến mức lập tức buông tay, muốn nói gì đó nhưng Tề Huệ Lan lại đánh tiếp.
Hàn Ngọc Thành sợ tới mức lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Tề Huệ Lan với vẻ khiếp sợ.
"Đáng đánh."
Hạ Dĩnh hò hét với Tề Huệ Lan.
Tề Huệ Lan cầm gậy tre trong tay, Hàn Ngọc Thành nhanh chóng lùi về sau một bước, mãi đến khi lùi tới phía sau Lâm Tuyết.