Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 381

Gương mặt Lâm Tuyết âm trầm, không thể tin được Hàn Ngọc Thành sẽ hèn nhát như vậy, cảm thấy tất cả quyến rũ của mình đều biến thành chê cười.

"Bốp..."

Tiếng tát quanh quẩn bên ngoài sân, Tề Huệ Lan lạnh lùng nhìn về phía Lâm Tuyết che mặt lại.

"Cô tát tôi?"

Lâm Tuyết căn bản không nghĩ tới vậy mà Tề Huệ Lan sẽ tát người ta, còn tát cô ta nữa.

"Cái tát này là tôi tặng cho cô, không cần cảm ơn tôi, Hàn Ngọc Thành tôi tặng cho cô, không cần cô hao hết tâm tư đi đoạt."

Vẻ mặt Tề Huệ Lan không chút biểu cảm mở miệng, sở dĩ cô ấy dám làm như vậy, hoàn toàn là chịu ảnh hưởng của Lục Thanh Nghiên.

Cô ấy cảm thấy gặp được Lục Thanh Nghiên ở đại đội Thịnh Dương, đã đổi mới nhận thức trước đây của cô ấy.

Cô ấy không muốn lảng tránh nữa, nên học được chủ động phản kích.

"Cảm ơn cô."

Tề Huệ Lan không để ý tới Lâm Tuyết, xoay người nói với Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên chỉ cười không nói chuyện.

Tề Huệ Lan cũng không nói gì nữa, cười đáp lại rồi kéo Hạ Dĩnh rời đi.

Lâm Tuyết đứng ở ngoài cửa nhà Lục Thanh Nghiên, cô ta chưa bao giờ mất mặt như vậy, lập tức hỏng mất khóc thành tiếng.

Hàn Ngọc Thành sớm đã không biết chạy đi đâu, Lâm Tuyết cảm thấy mình đúng là trò cười.

Cô ta cho rằng mình thoát khỏi gia đình ghê tởm kia xong, có thể tìm được cảm giác ưu việt hơn người ở đại đội Thịnh Dương này.

Kết quả lúc này mới hai ngày, cô ta đã mất sạch thanh danh.

Cô ta muốn tìm hạnh phúc cho mình có sai sao?

"Vì sao cô muốn giúp Tề Huệ Lan?"

Lâm Tuyết lau nước mắt ở khóe mắt, chất vấn Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên cầm kéo trong tay, đang cắt cành lá khô trên cây "Đồng chí Lâm, làm người tử tế, cô sẽ phát hiện đoạt đồ của người khác chắc chắn không thơm như vậy."

Lời nói của Lục Thanh Nghiên khiến Lâm Tuyết mặt đỏ tai hồng, sao cô ta có thể không hiểu được, biểu hiện của Hàn Ngọc Thành vừa rồi khiến cô ta hoàn toàn bị vả mặt.

"Loại người như các cô luôn nói mọi chuyện rất nhẹ nhàng, cô biết tôi từng trải qua chuyện gì không?"

Lâm Tuyết không cam lòng rít gào với Lục Thanh Nghiên, như là đang phát tiết gì đó.

"Cô trải qua chuyện gì không liên quan tới tôi, làm người như thế nào là lựa chọn của cô, cô cho rằng tôi để ý ư?"

Lục Thanh Nghiên thản nhiên nhìn Lâm Tuyết một cái: "Phồng má giả làm người mập, cô sẽ rất vui vẻ ư?"

Sắc mặt Lâm Tuyết thay đổi, chỉ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giọng nói khô khốc:

"Cô... Biết ư?"

Lục Thanh Nghiên không trả lời cô ta, nghiêm túc cắt tỉa cành lá.

Lâm Tuyết không dám tiếp tục ở lại, vẻ mặt hoảng hốt xoay người rời đi.

Đợi cô ta rời đi, Lục Thanh Nghiên đặt kéo trong tay xuống, cõng giỏ tre rời khỏi nhà.

Cô vốn chuẩn bị rời giường lập tức đến chuồng bò, kết quả bị mấy người này chậm trễ.

Cũng may gần chuồng bò không có người ở, cô làm bộ muốn lên núi hái thuốc, lén lút đi về phía chuồng.

Một bóng dáng đi về phía chuồng bò, còn cảnh giác nhìn bốn phía như sợ bị người ta phát hiện.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên nheo lại, nhìn qua.

Là bóng dáng người đàn ông, thân hình rất xa lạ, Lục Thanh Nghiên không né tránh, trái lại đi về phía trước.

"Bác sĩ Lục."

Đột nhiên gặp cô, người đàn ông bị dọa sợ hãi, ánh mắt né tránh.

"Anh là thanh niên trí thức mới tới ư?"

Lục Thanh Nghiên cười rất dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông. "Đúng vậy! Ngày hôm trước tới, còn là bác sĩ Lục dẫn chúng tôi tới khu thanh niên trí thức."

Người đàn ông cười gật đầu, thoạt nhìn phúc hậu và vô hại.

Diện mạo của anh ta bình thường không nổi bật, thuộc loại người ở trong đám người cũng không có ai chú ý.

Lục Thanh Nghiên cẩn thận hồi tưởng lại tên anh ta, lúc này mới phát hiện vậy mà ấn tượng của cô đối với thanh niên trí thức này ít đến đáng thương.

Mấy thanh niên trí thức còn lại cô đều biết tên, chỉ có người này cô không có ấn tượng.

"Không biết anh tên là gì?"

"Tôi tên Tống Kỳ."

Tống Kỳ giới thiệu bản thân, còn lộ ra mỉm cười với Lục Thanh Nghiên.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên hơi âm trầm, cũng cười nói:

"Hóa ra là đồng chí Tống, lúc này đồng chí Tống nên đang đi làm mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây?"

Cô giống như đang nói chuyện rất bình thường, đôi mắt đẹp lại nhìn chằm chằm Tống Kỳ.

Tống Kỳ này có chút kỳ lạ, trong lúc làm việc xuất hiện ở chuồng bò, động tác còn lén lút như thế, không thể không khiến cô nghĩ nhiều.
Bình Luận (0)
Comment